TỤNG THU THANH - 5

Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:53:32
Lượt xem: 8,755

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hóa ra, nhà họ Thẩm rõ ràng đã nghe danh ta là kẻ độc ác, nhưng vẫn dám cưới ta về, cũng bởi đã tính toán như vậy.  

 

Chúng tiêu xài tiền của Thẩm Mặc mà còn ngược đãi hai đứa con gái của hắn, thật đáng ghê tởm.  

 

Ta phải nghĩ cách lấy lại số tiền đó về.  

 

Chờ một lúc, ta mới gõ cửa:  

"Đại ca! Đại tẩu! Muội muội đến hầu hạ hai người dậy đây!"  

 

06

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Mùng sáu tháng Giêng, cả nhà họ Thẩm tưng bừng mở tiệc đón khách. Ta, Thẩm Thu Thanh, cuối cùng cũng sắp được gả đi, nhưng không phải như trong tưởng tượng, mà là một màn náo nhiệt với những toan tính khéo léo ẩn sau.

 

*

 

Sáng nay, ta dậy từ sớm, nhanh chóng chuẩn bị để kịp tiếp khách. Dù mang danh là tân nương, trong ánh mắt của mọi người, ta vẫn chỉ là một kẻ bị đem gả để che giấu những điều gia đình này không muốn lộ ra. 

 

Tiệc mừng diễn ra trong không khí vui vẻ. Lưu thị ngồi giữa các thân thích, chuyện trò rôm rả, thể hiện sự quen thuộc với từng người. Ta không muốn chen vào, chỉ ở lại trong sân, cùng Ngọc nha đầu và Minh nha đầu làm đèn lồng. 

 

Ta cùng Ngọc nha đầu làm một chiếc đèn hình thỏ, nhưng Minh nha đầu lại đứng xa, không tham gia, chỉ cúi đầu làm một thứ chẳng ra hình dạng gì. Ta để ý thấy dường như con bé có tâm sự, nhưng nghĩ đến việc nó luôn giữ khoảng cách với ta, ta cũng chẳng muốn hỏi. 

 

Sau bữa trưa, ta nhận ra không thấy Minh nha đầu đâu. Lẽ ra con bé phải ngồi cùng mấy đứa trẻ khác. Ta hỏi Ngọc nha đầu, rồi hỏi bọn trẻ, nhưng chẳng ai biết nó đi đâu. Trong lòng dấy lên nghi ngờ, ta lặng lẽ rời tiệc, bắt đầu tìm kiếm.

 

*

 

Khi ngang qua từ đường, ta nghe thấy tiếng thút thít vọng ra. Bước vào trong, ta thấy Minh nha đầu cúi người, giấu một thứ gì đó sau lưng, gương mặt đẫm nước mắt, hoảng sợ nhìn ta.  

 

"Giấu gì đó?" Ta hỏi.  

 

"Không… không có gì cả." Minh nha đầu lắc đầu quầy quậy.  

 

"Đưa ta xem."  

 

"Thật sự không có gì mà!"  

 

Ta mạnh tay giật lấy, mới phát hiện đó là bài vị của mẫu thân đã khuất của con bé. Hóa ra, Minh nha đầu đang tưởng nhớ mẹ.  

 

"Phu nhân, con… con không dám nữa. Người đừng tức giận..."  

 

Ta im lặng, đặt tay lên má nó, nhẹ giọng nói:  

"Minh nhi là đứa trẻ hiếu thảo, sao ta lại giận chứ? Ta còn vui mừng không kịp."  

 

Minh nha đầu ngẩn người, đôi mắt thoáng vẻ kinh ngạc.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-thu-thanh/5.html.]

Ta nhặt lên chiếc đèn lồng rách nát bên cạnh, nhìn một lúc mà không nhận ra đó là gì. Minh nha đầu cúi đầu, nhỏ giọng giải thích:  

"Là mặt trăng. Mẹ bảo, nếu con nhớ mẹ, chỉ cần nhìn lên mặt trăng là được."  

 

Hóa ra chiếc đèn lồng này là để tưởng niệm người mẹ đã khuất.  

 

Ta bật cười:  

"Các bà mẹ trên đời này đều giống nhau. Năm đó mẹ ta cũng nói với ta như vậy trước khi bà qua đời."  

 

Nhớ đến mẫu thân, sống mũi ta cay cay. Để che giấu cảm xúc, ta giơ chiếc đèn lồng rách lên:  

"Chiếc này hỏng rồi, chúng ta làm cái mới để tặng mẹ con, được không?"  

 

Minh nha đầu ngẩn ngơ nhìn ta, hồi lâu mới lên tiếng:  

"Người không giận sao? Con… con đã lén tưởng nhớ mẹ mình sau lưng người."  

 

"Tại sao ta phải giận? Ta cũng từng như con, mất mẹ từ sớm, sống dưới ánh mắt dè bỉu của người khác. Làm khó con, chẳng phải cũng là làm khó chính ta sao?  

 

"Sau này, nếu con muốn nhớ mẹ, cứ đường hoàng mà làm. Không cần giấu diếm. Nếu thiếu gì, hay không biết làm thế nào, cứ nói với ta. Được không?"  

 

Minh nha đầu ngước mắt nhìn ta, ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, nó khẽ cúi đầu, im lặng rất lâu.  

 

*

 

Đúng lúc này, từ ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Lưu thị dẫn theo một đám nữ quyến tiến vào từ đường.  

 

"Xem nào, ta đã bảo rồi mà, Minh nha đầu chắc chắn ở đây… Ôi, muội muội, sao muội lại ở đây?"  

 

Lưu thị chạy vội đến, thấy bài vị trên tay ta, vội la lên:  

"Muội muội, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Minh nha đầu nhớ mẹ, đến tưởng niệm một chút cũng là chuyện thường tình. Nó đâu có ý chống đối muội. Muội độ lượng một chút, đừng trách nó nữa!"  

 

Ta quay lại nhìn Lưu thị, và đám nữ quyến đang thì thầm ngoài cửa. Đột nhiên ta hiểu ra tất cả. Đây là cái bẫy mà Lưu thị đã sắp đặt.  

 

*

 

Nói cho đúng, đây không phải lần đầu tiên ta bị tính kế.  

 

Lần trước, kế mẫu từng vu oan ta trước mặt tộc nhân rằng ta ngang ngược khó thuần. Khi đó, ta làm gì nhỉ? À, ta đánh bà ta ngay tại chỗ, cha ta vào khuyên, ta liền đánh luôn cả cha. Nếu đã mang tiếng ác, ta tuyệt đối không để oan uổng.  

 

Ta đang định phát tác thì Minh nha đầu bất ngờ đẩy Lưu thị ra, chạy đến đứng bên cạnh ta.  

 

"Không phải như vậy!"  

 

Cả từ đường lặng ngắt.  

 

 

Loading...