TỤNG THU THANH - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-26 22:51:36
Lượt xem: 10,391

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nhíu mày:  

"Ngẩng đầu lên để ta xem nào."  

 

Hai bé ngập ngừng một lát, rồi rụt rè ngẩng đầu lên.  

 

Ta đón lấy chậu nước từ tay chúng, đặt sang một bên, rồi nhẹ nhàng nựng má cả hai, cười khen:  

"Thật là hai tiểu mỹ nhân, nhìn thôi đã khiến người ta xót xa."  

 

Minh nha đầu đỏ bừng mặt, quay đầu tránh ánh mắt của ta mà không đáp lời.  

 

Ngọc nha đầu thì rụt rè ngước lên, nhẹ giọng hỏi:  

"Người... Người là mẹ của con sao? Con... thật sự có mẹ rồi ư?"  

 

Ta sững người.  

 

Trong thoáng chốc, dường như ta thấy lại chính mình năm tám tuổi, rụt rè và nhút nhát khi kế mẫu vừa bước vào cửa.  

 

Minh nha đầu hoảng hốt, quay phắt lại, kéo mạnh vạt áo của Ngọc nha đầu:  

"Gọi là phu nhân!"  

 

Ta bừng tỉnh, giữ lấy tay Minh nha đầu, kéo cả hai bé vào lòng.  

 

"Đừng sợ ta. Ngọc nha đầu nói đúng, ta đã gả vào đây thì chính là mẹ của các con. Sau này, ai dám ức h.i.ế.p các con, cứ nói với ta, ta sẽ đứng ra bảo vệ."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Minh nha đầu ngây ra, cúi mắt không nói gì.  

 

Lưu thị lại bĩu môi cười nhạt:  

"Bọn trẻ là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia, ai dám ức h.i.ế.p chúng? Muội muội đúng là lo lắng đủ đường, mới vào cửa đã biết xót con người khác rồi."  

 

Lời nàng ta rõ ràng là mỉa mai ta vừa vào cửa đã dám làm bộ làm tịch ra vẻ chủ mẫu.  

 

Ta chỉ coi lời đó như đang khen ta.  

 

"Tẩu nói chí phải. Ta vừa bước chân vào cửa Thẩm gia, đã là mẹ của Minh nhi và Ngọc nhi. Thương yêu con trẻ, chẳng lẽ phải chờ đến ngày mai mới bắt đầu sao?"  

 

Câu nói tuy ngược đời nhưng lại không sai, khiến đám người xung quanh bật cười khúc khích.  

 

Lưu thị nghẹn họng, rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng đông người không tiện phát tác, đành nhịn xuống.  

 

"Phía trước còn khách khứa chờ, ta phải đi lo liệu đây."  

 

Dứt lời, nàng ta cố nặn ra một nụ cười gượng, ôm cơn giận mà rời đi.  

 

Hai bé gái ở lại trong phòng. Ngọc nha đầu thấy Lưu thị đi rồi, khẽ kéo áo ta, rụt rè gọi:  

"Mẹ?"  

 

Lòng ta mềm nhũn, ôm bé vào lòng, dịu dàng đáp:  

"Ừ, Ngọc nhi ngoan quá."  

 

Ta quay sang nhìn Minh nha đầu.  

 

Nhưng bé chỉ quay mặt đi, lạnh lùng nhìn xuống sàn nhà mà không nói gì.  

 

Tuy biết việc này không thể cưỡng ép, nhưng tính ta lại thích dùng cách mạnh mẽ.  

 

Ta lập tức kéo Minh nha đầu lại, ôm vào lòng, kiên quyết nói:  

"Minh nhi cũng ngoan!"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-thu-thanh/2.html.]

03

 

Vào một buổi chiều, ta đã nắm rõ bố cục trong phủ Thẩm gia.

 

Thẩm gia có ba gian sân lớn, ngoài ta và hai tiểu cô nương, trong phủ còn có lão thái quân cùng gia đình đại bá.  

 

Đại bá tên Thẩm An, giữ chức Viên Ngoại Lang tại Lễ Bộ, chính ông là người sáng nay đại diện Thẩm Mặc đến nghênh thân.  

 

Thẩm An cùng Lưu thị có một nhi tử chín tuổi, tên Trác ca nhi. Nam đinh trong Thẩm gia vốn thưa thớt, nên Trác ca nhi là bảo bối của cả nhà, được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên. Minh nha đầu và Ngọc nha đầu vừa thấy hắn liền né tránh, xem chừng không ít lần bị hắn ăn hiếp.  

 

*

 

Sau bữa tối, ta ngồi trước đồng kính, cài lại trâm cài, chợt thấy có một cái đầu nhỏ ló ra ngoài cửa, lén lút nhìn ta.  

 

Là Ngọc nha đầu.  

 

Ta vẫy tay gọi bé:  

"Qua đây."  

 

Ngọc nha đầu rụt đầu một cái, rồi vui mừng chạy vào, nhào vào lòng ta.  

 

"Sao không gọi người? Lúc trước gọi ta là gì ấy nhỉ?"  

 

Ngọc nha đầu đỏ mặt, e thẹn gọi:  

"Mẹ ơi~"  

 

"Ngoan quá. Tỷ tỷ con đâu?"  

 

"Tỷ tỷ đi ngủ rồi."  

 

"Thế sao con chạy sang đây?"  

 

Ngọc nha đầu vò vạt áo, ngập ngừng nói:  

"Con muốn... Con muốn mẹ ngủ cùng con, được không?"  

 

Lúc bé còn quấn tã, mẫu thân đã qua đời. Nhìn người khác có mẹ chăm sóc mà mình không có, chắc hẳn bé rất tủi thân.  

 

Giờ đây có một người mẹ, bé tất nhiên mong được yêu thương, được mũ thân bù đắp cho những thiếu thốn.  

 

Ta hiểu bé, bởi ta cũng từng như vậy.  

 

"Được." Ta đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, "Chúng ta cùng sang tìm tỷ tỷ ngủ nhé."  

 

"Vâng ạ!" Ngọc nha đầu vui vẻ, đôi mắt ánh lên niềm hân hoan.  

 

*

 

Hai tiểu cô nương ở gian phòng phía bên trái viện.  

 

Khi bước vào, ta thấy Minh nha đầu mặc áo mỏng, chân trần đứng trên nền đất, bên cạnh là một mụ già đang chống nạnh, miệng mắng xối xả.  

 

Ta đứng ở cửa, giọng lạnh lùng hỏi:  

"Đây là chuyện gì?"  

 

Mụ già giật mình, vội khom lưng cười gượng:  

"Ôi, nhị phu nhân! Minh tiểu thư vừa bước lên giường, làm đổ nước trong chậu rửa chân. Lão nô đang dạy bảo nàng đây!"  

 

Ta nhìn xuống, quả nhiên dưới chân Minh nha đầu có một vũng nước. Bé đứng trong đó, thân mình run rẩy vì lạnh, đầu cúi gằm, như thể bị mắng đã thành quen.  

 

Loading...