Từng Tấc Xuân Tình - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-23 15:12:48
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong liền vội vã cáo lui, mang Ngọc Uyển trở về Trường Thu cung.

Lúc và Đại hoàng tử xuất cung, cố tình vòng qua cửa Trường Thu cung, từ xa tiếng quở trách:

“Ta vốn chọn chính phi là khuê tú danh môn, ngươi thì nhất quyết cần. U mê đến độ cưới một nữ nhi ngoại thất, con của kỹ nữ, để ngoài chê . Cả đời từng mất mặt đến thế! Mặt mũi của bản cung đều ngươi cho mất sạch !”

Tam hoàng tử đang sức biện bạch:

“Mẫu phi đừng giận. Uyển Uyển chỉ là mới nhập cung, quen phép tắc. Mẫu phi cứ dạy dỗ nàng thật .”

Ngọc Uyển chỉ ôm lấy tay áo Tam hoàng tử, lóc nức nở:

“Thiếp ở trong cung nữa… Điện hạ, còn thương nữa ? Hôm nay mới là ngày thứ hai thành , bỏ mặc như ?”

Bộ dáng khiến Thục phi càng thêm giận dữ, tay ôm ngực, tức giận quát:

“Thịnh An! Một chính phi như , nếu dạy bảo kỹ lưỡng, ngày tất thành họa lớn!”

Nghe Tam hoàng tử phi mới kết hôn mẫu phi lưu trong cung để “dạy quy củ”, sáng suốt hiểu—Ngọc Uyển chuyện gì khiến Thục phi hài lòng.

Mỗi các quý phu nhân cung thỉnh an Thục phi, thấy Ngọc Uyển liền mang theo ánh mắt khẩy, đầy vẻ trào phúng.

Còn hoàng hậu thì vui mặt, hầu như ngày nào cũng phái mời nhập cung hàn huyên.

Một hôm, khi đang hái hoa giúp hoàng hậu nương nương, Bạch Thịnh An bất ngờ chặn đường:

“Ngọc Dao, vì nàng tránh mặt ?”

Ta lùi một bước:

“Tam điện hạ xin tự trọng. Ta hiện là hoàng tử phi tương lai, thể cận nam tử khác. Điện hạ cũng chính phi, càng nên giữ lễ mới .”

Hắn bước lên một bước, ép sát :

“Cái gì mà hôn ước? Nàng vốn là của ! Ta cho phép nàng gả cho khác!”

Ta đầy châm biếm:

“Điện hạ, hôn ước của là thánh chỉ ban hôn. Chẳng lẽ định kháng chỉ ?”

Mắt đỏ ngầu:

“Ta tin trong lòng nàng ! Nàng nhất định là đang ghen, đúng ? Ta từng , Ngọc Uyển đe dọa nàng. Giờ nàng mẫu phi giữ trong cung, thể bước chân ngoài nửa bước.”

“Ngọc Dao, chúng chuyện đàng hoàng .”

Hắn vươn tay, nắm lấy tay . Ta cố gắng giằng nhưng , mặt đỏ bừng:

“Điện hạ, là tẩu tẩu tương lai của , ? Nếu còn buông tay, sẽ gọi đấy!”

Hắn bật :

“Nàng gọi . Gọi xong chẳng là ‘cựu tình nhân tình cảm cũ cháy ’ thôi ? Ta nhân đó xin phụ hoàng chỉ hôn cho nàng.”

“Ngọc Dao, đừng giận nữa. Mấy ngày qua, mẫu phi mắng tỉnh . Ngọc Uyển căn bản xứng chính phi. Ta bàn với mẫu phi, sẽ giáng nàng trắc phi. Người cưới… là nàng.”

“Trước đây chẳng ? Nàng luôn bày mưu tính kế giúp , dạy kết giao nhân tài, vạch đường tiến . Ta thể nàng.”

Ta cố gắng giằng tay , nhưng nắm quá chặt. Giờ mới thấy hối hận, nhưng quá muộn.

Ánh mắt điên cuồng khiến hoảng sợ.

Ta vùng vẫy, nhưng vô ích…

7

“Điện hạ, hai đang ?”

Một tiếng thét chói tai vang lên lưng—là Ngọc Uyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-tac-xuan-tinh/chuong-4.html.]

Tay nàng xách giỏ trúc, vội vã chạy đến, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

“Điện hạ, chẳng hôm nay đến đón ? Sao ở cùng tỷ tỷ nơi ?”

Thấy đang nắm tay , nàng như phát điên, hét lên:

“Tỷ tỷ, hiện giờ điện hạ là phu quân của , tỷ thể tâm tư bất chính như thế, định cướp trượng phu của ?”

“Muội tỷ vẫn luôn yêu thích điện hạ, nhưng giờ thành , tỷ liêm sỉ đến !”

“Chát!”

Một cái tát vang lên, thẳng tay giáng xuống.

“Ngọc Uyển, nếu vẫn quy củ, thì để tỷ— chị— phụ mẫu dạy dỗ một trận.”

Ngọc Uyển ôm mặt, gào lên:

“Tỷ dám đ.á.n.h ? Ta bây giờ là hoàng tử phi, còn tỷ thì gả phủ Đại hoàng tử, thấy còn hành lễ—tỷ dựa mà đ.á.n.h ?”

Ta ngẩng đầu, lạnh nhạt :

“Muội kiêu căng ngạo mạn, vô lễ vô quy. Ta là trưởng tỷ, dạy một chút cũng gì sai, kẻo cứ tự coi là nữ nhi Thẩm gia mà mất mặt tổ tông.”

Ngọc Uyển tức đến mức lao tới định đ.á.n.h , nhưng Bạch Thịnh An ngăn :

“Dừng tay! Đây là trong cung, gì? Nàng là Hoàng hậu nương nương đích mời , dám động thủ, là c.h.ế.t ?”

Nàng hét toáng lên:

“Ta tin! Ta là hoàng tử phi, đ.á.n.h một nữ nhi bách tính, hoàng hậu dám trách ?”

Dứt lời, nàng hất tay Bạch Thịnh An, lao thẳng về phía . Ta thấy nàng lao đến, bèn thuận thế ngửa , rơi xuống hồ.

 

Nàng ngẩn giây lát, nghiến răng nghiến lợi :

“Cho ngươi ngâm nước tỉnh !”

Ta về phía xa, thấy đang chạy tới, bèn thả lỏng thể, giả vờ sặc nước chìm xuống.

Bạch Thịnh An sắc mặt đại biến:

“Người , cứu !”

lúc , một bóng đen từ cạnh hồ lao , nhảy xuống nước bế lên—là Đại hoàng tử.

Tiếng huyên náo bên hồ quá lớn, hoàng hậu và Thục phi đều chạy đến. lúc thấy Đại hoàng tử lao xuống hồ cứu .

Hoàng hậu ôm ngực, sắc mặt trắng bệch:

“Mau cứu ! Hoàng nhi của !”

Thục phi chân tay mềm nhũn, ma ma dìu đỡ. Sau khi rõ sự tình, bà trừng mắt Tam hoàng tử một cái, hung dữ sang Ngọc Uyển:

“Quỳ xuống!”

Ngọc Uyển lóc:

“Mẫu phi! Là Ngọc Dao hãm hại con! Chính tiện nhân đó tự ngã xuống hồ, con đẩy!”

Bạch Thịnh An giận dữ:

“Im miệng! Tất cả đều thấy rõ là đẩy nàng xuống nước. Muội thể độc ác đến thế? Nàng là tỷ tỷ ruột của ! Muội cướp vị hôn phu của nàng, nàng còn trách tội, còn định lấy mạng nàng?!”

Đại hoàng tử ôm lên bờ, ma ma chuẩn kiệu mềm và chăn lông, đưa về tẩm cung của hoàng hậu.

Thái y cũng lập tức tới nơi. Hoàng hậu nắm lấy tay Đại hoàng tử, đầy lo lắng:

“Mau y phục cho hoàng nhi! Đem gừng tới sắc lấy nước nóng!”

Loading...