Tụng Hòa - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-30 18:32:35
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở vương và Tương vương ngôi vị như hổ đói, tranh đấu ngấm ngầm và công khai triều kể xiết.

 

Đại Tề thua trận liên tiếp, đó đề nghị nghị hòa.

 

Sứ thần Thát Đát đưa yêu cầu: Đại Tề dâng một vị công chúa để hòa , mới đủ thành ý.

 

các công chúa ruột thịt của hoàng thượng thì thì lấy chồng, kẻ thì còn quá nhỏ.

 

Còn các vương tôn quý nữ thì đều cha che chở, dĩ nhiên ai gả .

 

Chọn tới chọn lui, trọng trách hòa liền rơi xuống đầu .

 

18

 

Thế nhưng hoàng đế già yếu vẫn nhất quyết cho hòa với Tây Bắc, còn phái Định Bắc hầu gần năm mươi tuổi xuất chinh chống địch.

 

Hầu gia dẫn theo Nhị ca cùng tiền tuyến Tây Bắc.

 

Trước ngày xuất chinh, ngoài thành tiễn họ.

 

Nhị ca lưng ngựa, rạng rỡ lộ hàm răng trắng bóng.

 

Huynh : "Tụng Hòa, ca ca nhất định để hòa ."

 

Ta mắt đỏ hoe ngước , chẳng hiểu , bao cũng chỉ thể lặng lẽ như thế.

 

Huynh cúi xuống, nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khoé mắt .

 

Khẽ thì thầm: "Ta vì Đại Tề, vì thiên hạ họ Lý, chỉ vì Tụng Hòa của , công chúa của ."

 

Ánh mắt nóng rực, hề báo mà xuyên thẳng lòng , gợn lên vô vàn sóng nước.

 

Ngay đó, thẳng lưng ngựa, ánh mắt kiên định sang Đại ca bên cạnh.

 

"Ca ca, bảo vệ ."

 

Hai họ chạm mắt .

 

Không hiểu , trong mắt họ đều mang theo một thứ cảm xúc mà chẳng thể hiểu nổi.

 

Nhị ca .

 

Huynh sinh để trận, chỉ trong hai tháng, xoay chuyển cục diện Tây Bắc, khiến Thát Đát đại bại.

 

Hoàng thượng tin mừng rỡ, phong một vị tiểu tướng quân.

 

Cùng lúc đó, chức vị của Đại ca cũng ngày một cao hơn.

 

Thế nhưng ngoài hai mươi, vẫn lấy vợ, nạp , ngay cả một thông phòng cũng , bên ngoài bắt đầu đồn rằng sở thích đoạn tụ.

 

Ta từng khéo léo dò hỏi mấy , nhưng đều nhẹ nhàng né tránh.

 

Tuy đối với lạnh nhạt hơn xưa, nhưng vẫn đối xử như cũ.

 

Thường xuyên tặng đủ thứ mới lạ, khảo bài học, thậm chí đôi khi còn giống Nhị ca, lén đưa khỏi cung chơi.

 

Thế nhưng dù tránh hoà , lớn , cũng đến lúc lấy chồng.

 

Hoàng hậu trong cung xem qua nhiều mối hôn sự, nhưng chẳng hứng thú với ai cả.

 

Cho đến một ngày nọ, khó khăn lắm mới xin một cơ hội xuất cung.

 

Ta tới Hầu phủ.

 

Người gác cổng thấy thiết, :

 

" lúc tiểu nhân đang định mang thư của Nhị thiếu gia đến cho phu nhân, , còn một phong gửi cho công chúa nữa."

 

Ta : "Vậy mang cho di mẫu luôn, ngươi khỏi cần theo."

 

Thư phòng yên tĩnh, hiểu chẳng ai ngoài canh giữ.

 

Ta định gõ cửa, nào ngờ bên trong vang lên giọng Đại ca, đột ngột cao v.út.

 

"Tụng Hòa tuyệt đối thể gả cho bất kỳ nam nhân nào khác!"

 

19

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tung-hoa/chuong-7.html.]

Giọng di mẫu tràn đầy tuyệt vọng.

 

" con bé là công chúa, chẳng lẽ con lấy công chúa, đặt tiền đồ quan sang một bên ?"

 

Giọng Đại ca lạnh lẽo đến tàn nhẫn.

 

"Nếu con , những năm nay con dốc tâm dốc sức con đường quan lộ, cũng là vì nàng, mẫu nghĩ thế nào?"

 

Di mẫu kinh hãi đến mức thốt nên lời.

 

"Con… chẳng lẽ khi xưa con kiên quyết để nó nhận tổ quy tông, rời khỏi Hầu phủ, cũng là vì hôm nay?"

 

Nam nhân đáp chút do dự.

 

"Phải."

 

Qua khe cửa, ảnh Đại ca chỉ còn là một vệt hẹp.

 

Dưới ánh nến chập chờn, lúc sáng lúc tối, trong khoảnh khắc , như lột bỏ lớp mặt nạ ôn hòa lãnh đạm thường ngày.

 

Đáy mắt hiện lên vẻ cố chấp cùng chiếm hữu sâu tận xương tủy.

 

"Con điên ! Đó là của con!"

 

"Từ ngày nàng cập kê lao lòng con, thì còn nữa. Huống chi, chẳng mẫu cũng từng nghĩ, nếu Tụng Hòa thích, thì để ba chúng phu quân cho nàng ?"

 

"Ta… khi đó chỉ là lời đùa…"

 

" con coi là thật!"

 

Câu cùng của Đại ca chợt hạ thấp xuống.

 

“Chúng con đều coi là thật cả…”

 

20

 

Những lời phía , dám thêm nữa.

 

Trong đầu ong ong vang vọng, chỉ còn văng vẳng câu của Đại ca:

 

"Từ ngày nàng cập kê lao lòng con, thì còn nữa."

 

Vậy là, Đại ca thích ?

 

Đây rốt cuộc là cái gì?

 

Chúng mà.

 

Như một gậy nặng nề giáng thẳng xuống đầu.

 

Ta thất thần trở về cung, nhưng đến khi bình tâm mới chợt nhận , so với việc tâm ý của Đại ca, thì việc đối với lạnh nhạt xa cách càng khiến thể chịu đựng nổi.

 

Chẳng lẽ cũng điên ?

 

Ngồi gương trang điểm, phất tay cho lui hết cung nhân.

 

Chợt nhớ trong tay vẫn còn bức thư Nhị ca gửi về.

 

Mở , mắt chỉ mấy dòng chữ ngắn ngủi.

 

“Mẫu , thấy thư bình an. Không mẫu dạo thể ? Nghe Hoàng hậu đang chọn phò mã cho Tống Hòa, con cho phép. Đợi con thắng trận trở về, con nguyện phò mã của Tống Hòa, xin mẫu thành .”

 

Hồng Trần Vô Định

Ta như thứ gì đó bỏng tay.

 

Ngay cả tờ giấy cũng cầm nổi, để mặc nó rơi xuống đất.

 

Nhị ca, cũng nảy sinh tâm tư nên ?

 

Ta sững tại chỗ, mãi đến khi tờ giấy rơi đất một bàn tay xương ngón thon dài nhặt lên.

 

Một bóng phủ xuống đỉnh đầu , giật hoảng hốt.

 

Định mở miệng kêu lên.

 

khoảnh khắc ngẩng đầu.

 

Ta rõ dung mạo mặt.

 

"Tam ca!"

Loading...