TUA ĐỎ VÀ SƯƠNG SÁNG - 14 - 22
Cập nhật lúc: 2024-07-18 03:41:53
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Cảm ơn ngươi, Phó tướng Vương.
Ban đầu ta nghĩ là mình xong đời.
Bây giờ ta cảm thấy ngươi mới xong đời.
15.
Hổ thẹn trong lòng, nên sau khi khách khứa ra về, ta mang chậu nước qua cho Hạ Đại Bảo rửa mặt.
Chàng vừa tắm rửa, mặc áo trong màu trắng phong phanh, ngồi bên giường lau binh khí của mình.
Thấy ta đi vào, chàng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn qua:
“Công Chúa không cần phải lấy lòng ta. Ta đã cưới nàng thì sẽ không làm khó nàng.”
Cũng đúng là ta đang có ý lấy lòng chàng.
Vì trước đó, cha huynh gửi thư tới rằng, Hạ Đại Bảo là tướng tài, có năng lực giúp vương thất chúng ta phục hưng Nam Đường, rằng ta đừng đắc tội chàng, tốt nhất hãy làm chàng vui.
Ta ngượng ngùng:
“Thiếp thân không có tài cán gì…”
Chợt, chàng cầm trường thương trong tay cắm xuống đất làm ta sợ tới quên mất tiếp đó nên nói gì, chỉ biết trơ mắt nhìn chàng siết chặt cánh tay ta, kéo ta ngồi cạnh chàng.
“Hạ Đại Bảo! Ngươi!”
“Lộ nguyên hình rồi? Tiểu Công Chúa.”
Hạ Đại Bảo nghiêm mặt nói:
“Trước mặt ta, không cần nàng tự xưng “thiếp thân”. Chúng ta là vợ chồng, quan hệ bình đẳng, lại nói, ai bảo nàng không có tài cán gì? Do nàng bị nhốt trong thâm cung, không có cơ hội phát huy thôi. Bây giờ ra khỏi cung sâu rồi, dưới bầu trời rộng lớn này, làm chuyện nàng muốn làm đi.”
Ta muốn tìm ý trêu tức trong ánh mắt chàng, ta sợ giây sau chàng sẽ chẳng kiêng dè gì cười nhạo ta ngây thơ dễ lừa, lời nói chàng thuận miệng bịa ra ta cũng tin.
Nhưng không có.
Chàng vô cùng nghiêm túc, nói từng câu từng chữ:
“Chiêu Dương Công chúa, nàng tự do rồi.”
16.
Câu này, mẫu hậu cũng từng nói với ta.
Lúc ta vừa chào đời, phụ hoàng muốn đặt tên ta là “Thời Oanh”.
Nhưng mẫu hậu gạt hết tất cả ý kiến của mọi người, đổi tên ta thành “Thời Anh”.
Bà nói:
“A Anh của ta, không làm con chim tước trong lòng bàn tay bất cứ ai, hãy làm chùm tua đỏ tự do nhất, nhiệt liệt nhất trên thanh trường thương.”
17.
Ta mãi vẫn không rõ ý nghĩa câu nói ấy của bà, mãi đến khi Gia Luật Tu lên nắm quyền, Bắc Man từng bước dồn ép, Nam Đường bại trận nhiều lần.
Hạ Đại Bảo đã thua trước kẻ này mấy lần, cha huynh c.h.ế.t trận trên sa trường.
Trong tang lễ cha huynh, Thôi Nhượng Trần tìm đến ta.
Huynh ấy nói có thể dẫn ta đi, Thôi thị Thanh Hà là gia tộc bề thế trăm năm, thế lực rối rắm phức tạp, bảo vệ ta bình an giữa thời loạn không phải việc gì khó.
Huynh ấy là quân cờ cuối cùng cha huynh để lại cho ta.
Nhưng ta từ chối.
Thôi Nhượng Trần truy hỏi:
“Công Chúa muốn dựa vào tên quê mùa Hạ gia kia sao?”
Câu nói này của huynh ấy thật sự nghe quá chua chát, không giống tác của công tử thế gia. Ta nghi ngờ nhìn huynh ấy, thấy huynh ấy không định thay đổi suy nghĩ, bèn cả giận nói:
“Chàng ấy có tên! Chàng ấy không phải tên quê mùa Hạ gia!”
“Hơn nữa, ta không có ý định dựa dẫm vào ai, cũng không định dựa dẫm vào Hạ Đại Bảo. Trước, ta là Thời Anh, là Chiêu Dương Công chúa, sau mới là vợ nhà người. Quốc gia của ta đang trước bờ sụp đổ, điều trước nhất ta nên cân nhắc là làm thế nào để cứu vãn tình hình! Chứ không phải cân nhắc nên trốn dưới cánh chim của người nào đó chỉ để sống tạm bợ lâu hơn chút đỉnh!”
18.
“Không đúng.”
Hạ Đại Bảo khoe khoang xong, bình tĩnh lại.
“Chuyện chiêu hồn, vừa rồi sao ngươi không nói cho ta? Nhất định phải lượn một vòng ngoài kia rồi quay lại mới nói?”
Chàng càng nghĩ lại càng thấy sai sai:
“Chẳng lẽ ban đầu ngươi vốn không định nói cho ta? Ngươi định trộm chiêu hồn A Anh ở nhà ngươi?!”
Thôi Nhượng Trần thẳng thắn thừa nhận:
“Vâng.”
Ôi trời ạ!
Huynh đừng nói nữa!
Không muốn sống nữa sao!
Ta ở đó lo lắng suông, vì bất ngờ là Hạ Đại Bảo lại không tức giận, chàng kiên nhẫn chờ Thôi Nhượng Trần nói nốt nửa câu sau:
“Ta cũng muốn xem thử, người công chúa yêu, có đáng để nàng ấy thích không.”
Hạ Đại Bảo gật đầu chắc nịch:
“Thôi khanh biết nói chuyện thật đấy, cho khanh đi Lĩnh Nam trồng vải quá phí người tài. Ông đây… cô cảm thấy, khanh hợp làm thái giám hơn!”
Chàng tặc lưỡi nhìn Thôi Nhượng Trần cười xấu xa, nói bóng nói gió:
“Ấy mà, chuyện người thương A Anh chưa nói với ta bao giờ. Ài, dù từ lâu ta đã biết A Anh yêu ta sâu sắc nhưng chuyện riêng tư nhường này nàng lại nói cho một người ngoài như ngươi nghe, thật ngại quá!”
Hạ Đại Bảo vỗ vỗ vai Thôi Nhượng Trần:
“Thú vui giữa vợ chồng là vậy đấy, thanh niên mới nhú chưa vợ như ngươi, thôi thông cảm đi!”
Thôi Nhượng Trần: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tua-do-va-suong-sang/14-22.html.]
19.
Không biết vì Thôi Nhượng Trần cố ý hay cố tình vô ý.
Cứ nhất định phải gây chuyện với tên ngốc Hạ Đại Bảo:
“Nếu Công Chúa chưa từng nói, sao bệ hạ hay chuyện được? Chẳng lẽ là ảo giác?”
Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~
Hạ Đại Bảo không chịu yếu thế:
“A Anh chưa từng nói thích ta nhưng thường trộm thể hiện tâm ý với ta. Trước kia ta muốn tới Lĩnh Nam hái vải về cho nàng ăn, sắp xếp hành lý xong xuôi rồi, nàng không nỡ để đi, nhất định kéo ta về nhà, còn bảo thích quả hải đường ở trấn Thanh hơn. Nàng lớn lên ở kinh thành, nào đã từng ăn quả hải đường ở trấn Thanh? Chẳng qua nàng thích người đất Bắc ta hơn loại ẻo lả trời Nam thôi.”
“Cũng hết cách rồi, A Anh thích, vậy ta chỉ đành đánh hạ trấn Thanh về cho nàng.”
Thì ra, lý do Hạ Đại Bảo không chịu thủ cửa Nhạn mà chọn tranh đoạt trấn Thanh với người Bắc Man…
Là ta.
Ta thử vươn tay, muốn ôm lấy chàng.
Nhưng ta vồ hụt, lảo đảo xuyên qua thân thể chàng.
Ta c.h.ế.t rồi.
Hạ Đại Bảo, chàng cần gì phải làm đến mức này vì ta.
Chàng không cảm nhận được sự tồn tại của ta, vẫn đang khoe chuyện cũ với Thôi Nhượng Trần:
“À đúng rồi, chắc Thôi khanh không biết nhỉ? A Anh còn từng may quần trong cho ta đấy!”
Chớp mắt, ta choàng tỉnh khỏi nỗi bi thương, ngượng đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ muốn nhét viên giấy trên bàn vào miệng chàng, chặn cái miệng thúi của chàng lại.
Ta từng làm đồ lót cho chàng là thật, nhưng đều tại chàng cả!
Chàng…
Chàng vừa tặng quà cho ta, còn dạy ta cưỡi ngựa, đồng ý xuất binh giành lại lãnh thổ đã mất cho vương thất Nam Đường, chỉ cần ta báo đáp một chiếc quần lót.
Sao ta không đồng ý cho được?
Nào biết chàng có đồ lót cái, quay đầu tới quân doanh, gặp ai cũng kéo người ta xem đồ lót mới của chàng:
“Đẹp chứ? Vợ ta làm cho ta đấy!”
“Ài, quần vợ ta làm đúng là không tầm thường! Gì cơ? Ngươi chưa có vợ à? Chậc chậc chậc, tên nhóc nhà ngươi cũng không dễ dàng gì!”
“Đừng có động vào! Vợ ta làm, quý lắm đấy!”
Trong đó, Phó quan Vương dẫn đầu bằng chiến tích một ngày thưởng thức quần trong của Chủ quần tới tám lần.
Ai bảo mấy ngày trước phu nhân nhà hắn vừa làm cho hắn đôi giày, hắn lại cứ thích lượn lờ trước mặt Chủ quân cơ.
20.
Nhưng sau này, phu nhân của Phó quan Vương không còn được đón hắn về nhà nữa.
Tiểu đội hắn lãnh đạo phát hiện ra tung tích đại quân của Gia Luật Tu, b.ắ.n tên báo hiệu, hành tung bị lộ.
Cuối cùng toàn đội c.h.ế.t trận, không một ai sống sót.
Hạ Đại Bảo nói, thật ra bọn họ có cơ hội thoát thân nhưng tình hình nguy ngập, nếu không kịp thời báo cho quân doanh, khả năng doanh trại sẽ bị tập kích.
Bọn họ bỏ mình, để giữ sức toàn quân.
Trong tang lễ Phó quan Vương, ta gặp được phu nhân hắn nhớ thương.
Thi cốt của hắn đã bị móng ngựa Bắc Man giẫm đạp thành vũng thịt nát từ lâu, chỉ còn lại một chiếc túi thơm được giấu dưới đống cát cách chiến trường không xa.
Trên đống cát có một đóa hoa bung nở.
Trong túi thơm là hai lọn tóc dài bện thành một chiếc đồng tâm kết.
Vương phu nhân nhận lấy túi thơm, nàng mặc đồ trắng, sắc mặt tiều tụy.
Nhưng từ khi tang lễ bắt đầu đến khi tang lễ kết thúc, nàng chưa từng rơi lệ.
Nàng chỉ hỏi Hạ Đại Bảo một vấn đề:
“Nữ tử, có tòng quân được không?”
21.
Có lẽ vận số của Nam Đường đã tận.
Mùa đông năm ấy, vô số người ngã xuống.
Ta tận mắt nhìn Hạ Đại Bảo đưa tiễn từng huynh đệ của mình, các tướng sĩ đã từng kết bè tới cửa quấy nhiễu “chuyện tốt” của Chủ quân, nay chỉ còn một người đã đứt hai chân.
Người nọ cũng chẳng còn sự hăng hái của mấy năm trước, Gia Luật Tu như bóng đen u ám phủ trên đầu tất cả mọi người.
Mỗi một lần đánh hạ được một tòa thành, hắn sẽ mặc cho thuộc hạ tàn sát dân chúng trong thành, ngọn lửa ngùn ngụt triền miên, trắng đêm không ngớt, gần như đốt sạch đất đai phương Bắc.
U châu bị bao vây, chìm trong nguy hiểm.
Người nọ kích động, tranh cãi dữ dội với Hạ Đại Bảo:
“Trừ phi thằng nhãi Gia Luật Tu kia thật sự là thần tiên hạ phàm! Nếu không sao hắn ta nắm rõ từng đường đi nước bước của chúng ta như lòng bàn tay đến vậy?”
Trong quân U châu, chắc chắn có kẻ phản bội.
Cũng chính đêm hôm đó, ta hạ quyết tâm.
Tiếp cận Gia Luật Tu.
Tìm ra kẻ phản bội là ai.
22.
Tiếp cận Gia Luật Tu không khó.
Người người đều biết hắn ta mê đắm sắc đẹp.
Thân phận Công Chúa Nam Đường của ta chẳng những không gây trở ngại gì mà còn khiến hắn hứng thú với ta hơn.
Cũng phải, đại chiến ngay trước mắt, Công Chúa nước địch lại chạy tới tự hiến thân, chẳng phải đây là phương thức quá tốt để sỉ nhục kẻ địch sao?
Dù Công Chúa có giấu ý định riêng thì sao?
Chỉ là sâu kiến mà thôi.
Hắn ta di ngón tay cũng đủ nghiền c.h.ế.t ta.