Khương Tư Viễn là kẻ trọng thể diện, cao ngạo và tự phụ. Cách nhất để chế ngự — là khiến cảm thấy tôn sùng.
Hắn thoáng khựng , theo bản năng đỡ lấy eo , giọng khàn: “Phu nhân chậm chút.”
Hai thất bên cạnh , mặt tái mét.
Ta rõ tiếng y phục sột soạt vì họ siết c.h.ặ.t t.a.y áo, giấu cơn ghen tức.
Một màn hảo — bắt đầu từ khoảnh khắc .
Lễ bái đường diễn suôn sẻ. Ai nấy đều cho rằng là đại tiểu thư Sở gia, ai phát hiện hôn thư tráo.
Khi đưa tân phòng, Khương Tư Viễn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ cần tiếp khách.
khi rời , cố ý rơi khăn che đầu.
Hắn khựng , ánh tối sẫm. Ta rõ, với dung mạo của , khó thể dửng dưng.
“Phu quân, cần lo cho , cứ lo việc của .”
Ta nhẹ, hiền lành vô hại, như một đóa hoa nở giữa lửa đỏ.
Hắn đáp khẽ: “Được.”
Rồi — nhưng mùi “Hợp Hoan Tán” len thở.
Ta nháy mắt với Thúy Nương — nha tâm phúc, cũng là lương thiện như .
Nàng lặng lẽ đổi rượu hợp cẩn, điều chỉnh nến rồng phượng, và rắc bột tán chăn gối.
“Nhị tiểu thư,” Thúy Nương nhỏ, “chỉ cần Quốc Công Gia bước phòng nữa, đừng mong rời đêm nay.”
Ta mỉm , ánh mắt lạnh như lưỡi dao.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, Khương Tư Viễn trở . Hơi thở gấp gáp, nhưng gương mặt vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên.
Ta rót rượu hợp cẩn, đưa lên môi , giọng khẽ run như ngượng ngùng:
“Phu quân, mời .”
Ngọn nến cháy sáng, bóng hai in tường hòa .
Ánh mắt rời khỏi chén rượu, dừng môi — đầy mê loạn và khát khao.
Còn , khẽ mỉm .
Ván cờ chính thức bắt đầu.
Ta im lặng, lúc bại lộ phận. Chỉ ngước mắt Khương Tư Viễn, giọng khẽ run, như e thẹn mà thốt:
“Phu quân thật , hệt như trong tưởng tượng của .”
Đôi mắt tối , phòng tan biến trong thoáng chốc.
như dự đoán — bất kể là hùng kẻ sĩ, chỉ cần vài lời dịu ngọt là rối loạn tâm trí.
Khương Tư Viễn rung động. Hắn đang độ thanh xuân, huyết khí hừng hực, nào lý do gì để rời khỏi phòng tân hôn?
Hương, nến, rượu, chăn gối… thứ đều nhiễm “Hợp Hoan Tán”.
Dù là thần tiên giáng trần, đêm nay cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay .
Ta cần chủ động. Chính là bắt đầu tháo y phục.
Vai rộng, eo thon, ánh mắt nóng rực — khí chất của một võ tướng từng xông pha sa trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-tu-truyen-tu-hat-giong-xau-den-nguoi-nam-quyen/chuong-2-dem-tan-hon-va-tieng-sao-ngoai-cua.html.]
So với những kẻ từng gặp, rõ ràng xuất sắc hơn nhiều.
Nghĩ , chợt nhạt: xem , cũng chẳng chịu thiệt.
Màn trướng khép .
Tiếng thở gấp gáp, nóng quấn lấy , xen lẫn tiếng khàn giọng gọi: “Phu nhân…”
Giữa lúc , một khúc sáo vang lên ngoài cửa.
Âm điệu uốn lượn, khúc nhạc Trung Nguyên — là Tần Như Ca đang gọi .
Ta khẽ cong môi, bật tiếng.
Kiếp , cũng chính tiếng sáo khiến A tỷ chịu nỗi nhục lớn nhất đời — tân lang bỏ phòng, tân nương nhạo, trở thành trò hề trong phủ.
kiếp , chẳng thấy gì cả.
Khương Tư Viễn chìm trong mê loạn, bộ ngũ quan d.ụ.c vọng khống chế.
Dù Tần Như Ca thổi đến khản giọng, gió cuốn bay tàn đêm, nàng đợi cũng xuất hiện.
Để xem, nàng sẽ chịu nổi đến bao lâu.
Bởi kiếp , nàng và từng khiến A tỷ của c.h.ế.t dần trong tủi hận.
Gần nửa đêm, ghé sát tai , giọng trầm khàn như cát cọ đá:
annynguyen
“Phu nhân thật thơm… thật khác biệt với khác.”
Tất nhiên là khác biệt.
Hai thất của dám dùng loại Hợp Hoan Tán mạnh đến .
Trời dần sáng, lặng một lát bên giường dậy, lời nào.
Chỉ khi rời khỏi phòng, mới mở mắt, khóe môi cong nhẹ — một nụ thỏa mãn.
Hắn , chắc là để dỗ Tần Như Ca.
Nam nhân, chẳng đều như ? Trong phòng, ngoài cửa, chỗ nào cũng để vết tình.
Ta nhắm mắt ngủ tiếp, cho đến khi cửa phòng khẽ mở.
Khương Tư Viễn trở , thần sắc ngập ngừng, dáng cao lớn của che khuất cả ánh sáng.
Hắn chắp tay lưng, giọng chút bối rối:
“Khụ… cái đó… Phu nhân, hôm qua nàng và đại tiểu thư Sở gia lên nhầm kiệu hoa. sự … đành cứ thế mà thôi.”
Ta giật , bật dậy, hai tay nắm chặt tấm chăn, để lộ bờ vai vương đầy dấu đỏ.
Ánh mắt long lanh ngấn lệ — đáng thương, đủ để khiến tin chuyện là “tai nạn”.
Trò chơi quyền mưu bắt đầu bằng một đêm như thế —
một đêm đầy hương, máu, và dối trá.
“Cái… cái gì? Lại chuyện hoang đường như ? Hoàng thượng ban hôn, thể lên nhầm kiệu hoa?”
Tư tư im, Khương Tư Viễn vò đầu suy nghĩ. Hắn nhớ tới từng phút từng giây đêm qua — chính chủ động, chính dẫn dắt, chính kìm .
Mọi thứ trong tân phòng Thúy Nương dọn dẹp gọn ghẽ, chứng cứ duy nhất còn sót là dấu đỏ bờ vai và đôi mắt ngấn lệ của Tư tư. Khương Tư Viễn chỉ thể nghĩ rằng chính lòng tham sắc khiến hành động, và một giữ thể diện như sẽ chọn cách che đậy bằng vẻ chính nhân quân tử.
“Phu nhân yên tâm,” , giọng cố giữ điềm tĩnh. “Ta sẽ chịu trách nhiệm. Việc xảy , chỉ còn cách trình với triều để minh bạch chuyện.”