Tứ Trùng Âm - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-04-21 16:01:39
Lượt xem: 491
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đột nhiên cảm thấy xung quanh yên ắng lạ thường, ta lập tức quay đầu lại, phát hiện các sư cô đi cùng đều biến mất.
Một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
Cái tát của phụ thân ta khiến mặt ta sưng lên, đến mắt cũng không nhìn rõ.
Ta nheo mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra người đến là ai.
"Thái tử điện hạ?"
Hắn nhíu mày, chầm chậm bước lại.
Ta mở một quyển kinh sách ra: "Đây là chốn am ni cô, sao ngài lại vào được?"
Hắn không trả lời, chỉ kéo ta lại, vẻ mặt đau lòng: "Mặt nàng làm sao vậy?"
Ta quay đầu né tránh.
Vừa lật sách vừa hỏi: "Hôm nay ngài không vào triều sao?"
“Hôm nay là ngày nghỉ.”
Ta nghĩ ngợi một chút, phải không nhỉ? Hình như không phải thì phải?
Ta lại hỏi: "Đường Ngự Phong có khỏe không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
"Ngài đã bắt được kẻ ném ta vào rừng hoang chưa?"
"Ừ, đang bị giam trong đại lao."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hôm nay hắn hỏi gì đáp nấy, ngoan ngoãn đến lạ.
Ta dừng tay, mỉm cười hỏi: "Vậy hôm nay ngài đến đây làm gì?"
"Hôm nay là sinh thần của nàng." – Hắn ngập ngừng một chút, lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong là điểm tâm và trái cây khô mà ta thích ăn.
"Ta đến để gặp nàng."
Mi mắt ta khẽ run.
Ta nhận lấy, rồi từ trong nhà mang ra vài tách trà nhỏ.
"Đa tạ điện hạ đã có lòng, mời dùng chén trà quê.”
Hắn ngồi xuống đối diện ta.
Nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày.
Hắn vốn thân phận cao quý, đây lại là trà thô trong chùa, tất nhiên không hợp khẩu vị.
Hắn đặt chén trà xuống, nhìn ta:
"Ta có thể đến nói với phụ thân nàng, để nàng về nhà."
Ta lắc đầu: "Về làm gì chứ, về rồi ông ấy thấy ta không vừa mắt lại đánh ta nữa."
Phụ thân ta là người chỉ nghĩ đến danh lợi, mong được thăng tiến.
Ta phá hỏng tính toán của ông, ông làm gì còn mặt mũi tử tế với ta?
Huống hồ, nếu Tiêu Lẫm mà mở miệng giúp, không chừng ông ta lại nổi lòng tham, dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Ta cắn miếng điểm tâm, thản nhiên nói:
"Trên núi sống cũng tốt, thanh tịnh, an ổn. Mỗi ngày chỉ cần tụng kinh phơi kinh, nhẹ nhàng biết bao. So với việc đấu đá ngoài trần thế, khiến người mình đầy thương tích, chi bằng mặc áo vải thô, bầu bạn cùng đèn xanh bên cổ Phật."
Tiêu Lẫm nghe xong, cầm chén trà, không nói một lời.
Ta liếc nhìn hắn, trêu đùa: "Điện hạ không nói lời nào, là vì thấy thương hại ta sống khổ cực như vậy sao?"
Hắn ngẩng đầu, định nói lại thôi.
Ta bỗng nảy ra một ý, đề nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-trung-am/chuong-21.html.]
"Hay thế này đi, điện hạ bỏ tiền xây một ngôi chùa nhỏ, cho ta làm trụ trì, mỗi tháng dâng hương, bố thí chút ít. Như vậy không chỉ giúp ta sống an nhàn, mà còn chẳng ai dám bắt nạt ta."
Hồng Trần Vô Định
Tiêu Lẫm không ngờ ta sẽ đưa ra ý kiến như vậy.
Hắn buồn cười: "Nàng đúng là nghĩ hay thật."
"Nếu ta cho nàng làm trụ trì..." – Hắn gõ tay lên bàn, trầm ngâm – "Vậy ta có thể trèo tường ghé thăm vào ban đêm không?"
Ta trợn to mắt, liên tục xua tay:
"Chuyện này tuyệt đối không được. Ngài là thân nam nhi, đêm khuya lẻn vào chùa ni, chẳng phải tổn hại thanh danh hay sao!"
Tiêu Lẫm bị chặn họng, hừ một tiếng: "Vậy ta bỏ tiền làm gì!"
Vì một lời trêu ghẹo, bầu không khí lập tức trở nên vui vẻ hơn.
Chúng ta cùng nhau ngồi trong mái tranh đơn sơ, phóng mắt nhìn xuống chân núi.
Đá xanh lát lối, khe suối róc rách, cầu nhỏ ẩn hiện trong sương mờ, hoa núi nở rộ khắp nơi.
Phía sau lưng là gió nhẹ lật từng trang kinh thư, trước mắt là thế gian phồn hoa náo nhiệt.
Kiếp trước, ta vĩnh viễn bị nhốt trong tường cung, dẫu yến hội có tưng bừng thế nào cũng không dám lơi là cảnh giác.
Chỉ khi theo giá Hoàng thượng xuất tuần, mới có thể ngồi trong xe ngựa, lén nhìn nhân thế phàm trần.
Ta đưa mắt nhìn về phía Tiêu Lẫm, hắn vẫn chăm chú lặng lẽ nhìn về phía xa.
Hắn cũng hiếm khi có được những khoảnh khắc thanh nhàn như thế này, có thể buông bỏ đề phòng, không cần suy đoán lòng người.
Một dòng cảm xúc khó tả len vào trong lòng, khiến ta không kiềm được mà nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Điện hạ, thật ra Hoàng thượng vẫn rất để tâm đến ngài."
Kiếp trước, lão Hoàng đế rất mực thương yêu đứa con do chính tay mình dạy dỗ nên người này.
Chỉ là, làm cha thì ít, mà làm vua thì nhiều.
Ông chẳng thể biểu lộ sự trìu mến hay hài lòng.
Yêu Thái tử, nhưng cũng đồng thời dè chừng Thái tử.
Dè chừng hắn đủ lông đủ cánh, đối chọi với mình.
Càng sợ hắn ôm hận trong lòng, coi trời bằng vung, bất kính quân phụ.
Cho nên mới một mặt ra sức bảo hộ, một mặt nâng đỡ Kỳ Vương.
Khi Hoàng thượng tuyên ta tiến cung thưởng tranh, nhiều lần tự lẩm bẩm, nhắc mãi không thôi.
Ông nói ta rất giống sinh mẫu của Thái tử – Huệ phi nương nương.
Cũng dịu dàng, thiện lương, ngoan ngoãn như bà ấy.
Chỉ là, ông bảo ta không đủ thông minh, chẳng lanh lợi bằng Huệ phi.
Ông còn nói, ông rất nhớ Huệ phi. Nếu Huệ phi còn sống, nhất định sẽ yêu thương hài tử, mà Thái tử cũng không đến nỗi bị ông nuôi thành tính tình lãnh đạm cứng rắn như thế.
Khi ấy ta tâm tư còn non nớt, liền nghĩ lệch hướng.
Cứ ngỡ Hoàng thượng có tâm tư bất chính với ta, sợ hãi đến không dám hé môi, chẳng thể đoán được lời trong lời ngoài của ông.
Sau này, mãi rất lâu về sau.
Ta mới hiểu ra, thật ra Hoàng thượng là muốn mượn miệng ta truyền lời.
Ông là vua cha, có những điều chẳng thể mở miệng.
Đành mượn thân phận Thái tử phi của ta để thay mặt nói với Thái tử: Chớ nên suốt ngày như chim sợ cành cong, ngôi vị Thái tử của hắn vững như Thái Sơn.
Chỉ tiếc ta ngu dại, đến khi hiểu ra được dụng ý của ông, đã là lúc tranh đoạt ngôi vị đến hồi căng thẳng.
Cuối cùng rơi vào kết cục: cha không hiểu con, con chẳng hiểu cha, kết cục đầy bi ai.
Tiêu Lẫm nhìn ta chăm chú, trầm giọng hỏi:
"Vì sao nàng lại nói cho ta những điều này?"