Tứ Trùng Âm - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-04-21 15:59:13
Lượt xem: 577

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18

 

Ta mơ một giấc thật dài.

 

Trong mơ, ta vẫn là Thái tử phi.

 

Vì chủ động xin nhường vị trí chính thê, khiến Tiêu Lẫm bị Hoàng thượng trách phạt bằng trượng.

 

Hắn trở về liền giam lỏng ta, không cho ta rời khỏi tẩm điện nửa bước.

 

Người trong Đông cung ai nấy đều trọng quyền khinh người, đối xử ngày càng bạc bẽo, cơm canh đưa đến cũng khó mà nuốt nổi.

 

Ta ăn không vô, bèn bàn với Tiểu Hoàn nấu một nồi lẩu bằng nồi đồng cho ấm bụng.

 

Tiểu Hoàn không biết dùng than củi, suýt nữa đốt cháy cả tẩm điện.

 

Khói mù mịt chưa tan, đúng lúc đó Tiêu Lẫm bước vào, tay phất phất trước mũi, đầy ghét bỏ mà trách móc:

 

“Không uổng cho ngươi nhọc lòng đến thế, nghĩ ra được cả cách này để dụ Cô tới đây.”

 

Hồng Trần Vô Định

Ta chẳng hiểu gì cả, ta bị nhốt nửa tháng, chỉ ăn một nồi lẩu cũng không được sao?

 

Không ngờ Tiêu Lẫm lại phá lệ ngồi xuống, nói muốn ăn thử.

 

Ta hết sức kinh ngạc.

 

Hắn xưa nay quen thói tôn quý, chuyện gì cũng bắt người khác hầu hạ chu toàn, đến việc nhúng rau vào nồi cũng nhăn nhó cau mày, rồi yêu cầu ta gắp cho hắn.

 

Ta gắp cải thảo thì hắn bực, gắp miếng thịt thì lại bị nói móc: 

 

“Mắt ngươi cũng tinh thật, một lát thịt bé như móng tay cũng mò ra được.”

 

Sau lần đó, quan hệ giữa hai ta dịu đi, hắn bắt đầu cách ba bữa lại đến ăn lẩu cùng ta.

 

Đến ngày sinh thần của ta, hắn tay không đến, thấy người khác tặng lễ, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, nói muốn tặng quà.

 

Hắn dắt ta đến vườn sau Đông cung, đào lên mấy hũ rượu dưới gốc đào.

 

Hắn nói đây là rượu đào hắn tự ủ năm mười lăm tuổi, vô cùng quý giá, nay nguyện chia sẻ cùng ta.

 

Hương đào thoang thoảng mê người, ngọt ngào đến choáng ngợp, khiến ta quên mất mình tửu lượng kém, nhấp một chén nhỏ.

 

Chỉ một chén ấy, Tiêu Lẫm đã được “mở mang” về bộ dạng ta lúc say rượu.

 

Hắn cười đến không ngậm miệng được, hôm sau lại đem rượu lê hoa trắng tới dụ.

 

Rồi hắn không biết từ đâu thu gom cả tá rượu trái cây, đủ loại vị ngon, cứ thế dụ dỗ ta nếm thử.

 

Cuối cùng, hắn cũng dính chiêu.

 

Một đêm, hắn khẽ vuốt má ta, lẩm bẩm:

 

“Tứ Âm, loại rượu này đúng là khiến người ta say lòng.”

 

Một hũ rượu khiến hắn say mèm, hồ đồ cùng ta trải qua một đêm xuân tiêu.

 

Từ ấy, hắn không còn nhắc đến Thôi Di nữa.

 

Chúng ta trải qua khoảng thời gian hiếm hoi ân ái mặn nồng như một đôi phu thê thật sự.

 

Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu.

 

Sau khi ta gả vào Đông cung hơn một năm vẫn chưa có thai, cả Hoàng thượng và Hoàng hậu đều mất kiên nhẫn, bèn ban cho Thái tử ba người thiếp.

 

Ba người thị thiếp ấy, kẻ nào kẻ nấy đều chẳng ra gì.

 

Chúng cười cợt ta là gà mái không biết đẻ, giữ được Thái tử mà không sinh được con trai.

 

Lời ra tiếng vào, Đông cung không lúc nào yên ổn.

 

Không biết Hoàng hậu nghe ai xúi giục, gọi ta vào cung răn dạy một trận, mắng ta ghen tuông hẹp hòi, rồi phạt ta chép Nữ giới.

 

Giấc mộng về tình yêu mà ta vừa mới nhóm lên đã bị dội một gáo nước lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-trung-am/chuong-16.html.]

 

Làm chính thất nhà quyền quý, ai mà chẳng từng chịu như vậy?

 

Sinh trong thế gia đại tộc, còn chẳng mơ đến một đời một kiếp một đôi người, huống chi là nơi hoàng thất chốn cung đình.

 

So với mấy thứ gọi là “sủng ái”, ta quan tâm hơn đến tính mạng bản thân, và vinh quang của cả gia tộc.

 

Ta bắt đầu xếp lịch cho các thị thiếp hầu hạ, thì Tiêu Lẫm giận điên người.

 

Hắn đâu phải người dễ bảo?

 

Ngay cả ta, một chính thê được chỉ hôn, hắn ban đầu cũng còn ngờ vực trăm đường.

 

Hắn đập phá đồ đạc trong tẩm điện của ta, giận đến mấy tháng không thèm nói chuyện.

 

Chưa tới hai năm, mấy người thị thiếp ấy – kẻ chết, kẻ bị đuổi.

 

Không còn ai bên cạnh, hắn lại quay sang ta, ép ta sinh con.

 

Hắn oán trách: “Ngươi đã chiếm lấy ngôi Thái tử phi, sao lại không sinh được trưởng tử cho Cô?”

 

Ta lúc ấy còn chưa biết mình gặp khó về việc sinh nở, chỉ biết mấy năm qua không có thai, bị Hoàng hậu trách phạt đến khổ.

 

Ta nghẹn ngào: “Vậy thì ngài để thị thiếp sinh, rồi giao ta nuôi cũng được mà.”

 

Tiêu Lẫm không chịu: “Ta chỉ muốn ngươi sinh đích tử.”

 

Mẫu phi hắn mất sớm, hắn là do Hoàng hậu bế vào nuôi.

 

Từ đó sinh ra chấp niệm với đích trưởng tử.

 

Những năm ta làm Thái tử phi, ngoài việc đau đầu đối phó với Hoàng hậu, nỗi phiền muộn lớn nhất chính là Tiêu Lẫm.

 

Sau cùng, thị thiếp Hoàng hậu ban cho, hắn đuổi đi.

 

Lệ phi đưa tới, hắn cũng lén cho người xử lý.

 

Ra ngoài thì bảo: “Cô và Thái tử phi tình thâm nghĩa trọng, không thể chứa thêm người khác.”

 

Thật ra hắn sợ bên cạnh có tai mắt do người khác cài vào, lại để ta mang tiếng “ghen tuông đố kỵ”.

 

Hắn cũng biết ghen.

 

Ta nói muốn gặp mẫu thân, xin hắn cho mẫu thân vào cung thăm.

 

Hắn không vui: “Ngươi chỉ là con vợ lẽ, đâu phải do chính thê sinh ra, Bà ấy nhớ ngươi làm gì?”

 

Hoàng hậu luôn nghiêm khắc với hắn, hắn không nhận được tình thương từ mẫu phi, liền trút giận vào ta.

 

Lần đó ta thật sự giận, lớn tiếng:

 

“Ta là con vợ lẽ, ngươi cũng thế thôi! Chúng ta như nhau cả!”

 

Tiêu Lẫm lần đầu thấy ta cãi lại, trừng mắt tròn xoe nhìn ta.

 

Một lúc sau, hắn phá lên cười, ép ta ngã xuống giường, ghé tai nói:

 

“Phải đó, vậy nên hai ta phải sinh ra một đứa đích trưởng tử, mới xem như thắng được thiên hạ.”

 

19

 

Những mảnh ký ức trong đầu ta vỡ vụn như thuỷ tinh, ta chìm trong mê man, cơ thể như được sưởi ấm, mềm nhũn thoải mái.

 

Có người đang vuốt mặt ta, đầu ngón tay mang theo vết chai sần lướt qua má, khiến ta ngứa ngáy.

 

Ta giơ tay định đẩy ra, đối phương rất biết điều, lập tức thu tay lại.

 

Một lúc sau, người ấy bất ngờ nghiêng người xuống, ghé sát tai ta thì thầm:

 

“Vài ngày nữa là sinh thần của nàng rồi, muốn gì làm lễ vật?”

 

Ta gắng mở hé mí mắt nặng trĩu.

 

Là Tiêu Lẫm.

Loading...