8.
Vốn dĩ hôm sau là ngày phải đi bái phỏng Tần vương, nhưng vì sự tham lam của Doanh Kỳ mà một mực kéo dài đến tận ba hôm. Mãi đến sáng thứ tư, dưới sự thúc giục của ta, hắn mới chịu cùng ta diện kiến vua Tần.
“Vương thượng không còn trẻ nữa, thế tử là con trai người, đừng nên nói những lời phiền lòng ông ấy.” Ta cố gắng xoa dịu quan hệ giữa Tần vương và hắn. Dù gì, chuyện hai bên không hòa thuận, ta ở nước Tề xa xôi cũng nghe nói qua.
Nay ta đã là thê tử của Doanh Kỳ, thì nên suy tính cho hắn.
“Nàng không cần lo chuyện giữa ta và ông ấy.” Thật hiếm thấy Doanh Kỳ nói chuyện lạnh lùng, cứng nhắc như vậy với ta.
Thấy thế, ta cũng không dây dưa, mặc hắn nắm tay, nhắm mắt theo đuôi cho đến khi Tần vương ở ngay trước mặt. Mới hơn một tháng không gặp, trông Tần vương đã già đi nhiều.
Hôm nay ông không triệu kiến chúng ta trong đại điện mà là ở thư phòng. Suy cho cùng đây là việc tư, ông ta sẽ không đánh đồng.
Ta và Doanh Kỳ nhất loạt quỳ xuống hành lễ. Ông ta cười sang sảng, vô cùng nồng nhiệt.
“Con dâu nên có lòng san sẻ với con trai ta.” Ông ta ngừng cười và đi thẳng vào trọng tâm.
Ta cúi đầu, vái: “Điều này là lẽ dĩ nhiên. Tựu chung, đều là thay vương thượng phân ưu.”
Tần vương liếc nhìn Doanh Kỳ, thấy sắc mặt lạnh băng cùng thái độ không hứng thú tiếp chuyện của hắn, chỉ hừ một tiếng: “Con dâu Cô so với con ruột còn biết nói chuyện hơn nhiều.”
Có lẽ lời nhắc nhở của ta đã phát huy tác dụng, Doanh Kỳ như không nghe thấy những lời này, đứng trơ ra đó hệt như một pho tượng đất nung.
“Nếu phu thê các ngươi đã tới đây, thì cô có chuyện muốn nói.” Tần vương phất tay, thị vệ dâng một tấm thẻ tre lên. Ông ta chỉ về phía ta, người thị vệ kia lại đưa nó cho ta: “Con trai ta nay đã lớn, ta sẽ lập con làm Sở vương.”
Lời vừa buông, không chỉ có ta, mà ngay cả Doanh Kỳ đứng cạnh bên cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chắc hẳn Tần vương chưa từng đề cập vấn đề này với hắn. Phản ứng của hắn lại khiến Tần vương nhếch môi mỉm cười.
Tuy ta kinh ngạc, nhưng phần nhiều là cảm thán trước dã tâm hiển hiện của Tần vương. Ai chẳng biết Tần vương hiện là vua của thiên hạ. Chỉ có điều, việc thao túng phế truất hay lập ngôi từ xa xưa đã là quyền uy thuộc về Chu thiên tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-ngu/8.html.]
Còn sự kinh ngạc của Doanh Kỳ, hẳn là vì hắn thực sự không biết tí gì về sự kiện lần này.
“Tạ ân điển của phụ vương. Nhưng dẫu sao, phụ vương vẫn chưa là vua chung của thiên hạ. Tề quốc sở hữu ngàn vạn kỵ binh, còn nước Sở vốn nổi danh thiện chiến. Nếu một ngày nào đó, phụ vương sáp nhập hai quốc gia này vào bản đồ rộng lớn của Tần quốc ta, thì khi ấy, người muốn ai bài ta thế nào, ta cũng không nại.” Hiếm khi thấy Doanh Kỳ cung kính đối đáp, Tần vương cũng có vẻ rất hài lòng trước sự quy thuận này của hắn.
Thấy vậy, ông ta cũng không đề cập đến chuyện phong vương nữa mà hàn huyên vài câu với ta về việc sinh con nối dõi, rồi để Doanh Kỳ cùng ta ra về.
Trời còn sớm, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, trong không khí vương chút hơi lạnh. Doanh Kỳ cho cung nhân lui ra, dẫn ta đi dạo trong cung.
Cung điện của Tần vương trông như pháo đài khổng lồ hơn là một tòa cung điện nổi tiếng. Ngoài hàng loạt các biện pháp phòng thủ kiên cố và tường cao ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi này còn có lượng binh lính trang bị mũ giáp dày đặc.
Nhưng bấy giờ trông thấy thế tử nắm đang tay ta, phần lớn lính tuần tra đều tự động tránh đường.
“Nàng biết ý của ông ta là gì không?” Doanh Kỳ bất ngờ đặt câu hỏi không đầu không đuôi.
Ở đây có một rổ Pandas
“Gì cơ?” Ta không rõ ý định của hắn.
“Ông ta phong ta là Sở vương.” Hắn cười khổ: “Ông ta đang uy hi ế p ta đừng nên đối đầu với ông ta nữa.”
“Lập chàng làm Sở vương là uy h iế p chàng?” Ta mờ mịt: “Chàng không có huynh, đệ, tỷ, muội. Cho dù phải đi Sở quốc thì ngôi vị quân vương nước Tần còn có thể truyền cho người khác sao?”
“Nàng không hiểu đâu.” Hắn suy ngẫm: “Ta dẫn nàng đến nhà thờ tổ của Tần quốc.”
Tâm trí ta xoay vần, hồi tưởng lại chuyến xuất hành vào tháng sáu kia.
Trong cung điện u ám, tịch mịch, ánh nến lập lòe không bao giờ tắt, bài vị nhiều đời vua Tần đều được lặng lẽ thờ phụng tại đây.
Tông Chính là con cháu thuộc dòng nhánh của Doanh thị, ông ta đứng tuổi với vóc người tròn trịa, nhưng gương mặt lại phủ một lớp phấn trắng dày, tính tình lạnh lùng, giọng the thé.
“Tần quốc không phải của Tần vương, mà thuộc về Doanh thị.” Thanh âm Doanh Kỳ uyển chuyển: “Dòng dõi Doanh thị phân bổ khắp các ngõ ngách từ quân đội cho tới chính trường. Mà Tần vương chỉ là một người đại diện.”
Ta không hề hay biết, đằng sau trăm vạn hùng binh
nước Tần còn có một con quái vật khổng lồ như thế ẩn nấp.