Tù Ngư - 12.
Cập nhật lúc: 2025-07-25 16:57:11
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12.
Những ánh đèn đầu tiên thắp lên cũng là lúc yến tiệc đến hồi kết. Tần vương viện cớ viếng Đại Tông Chính rời . Chỉ còn cùng Doanh Kỳ tiếp khách.
Đến lúc về, mới thở phào nhẹ nhõm. Giao tế bao giờ là sở trường của .
Vì ăn quá nhiều nên bảo Doanh Kỳ cùng về đông cung, sẵn tiện tiêu cơm. Hắn từng trái ý , chỉ phân phó xa xa theo hầu.
“Nàng tội nghiệp Đại Tông Bá ?” Thấy tâm trạng , chủ động mở lời.
Nhìn gương mặt điềm nhiên của , giữa lông mày còn phảng phất nét vui, đáp: “Dù thì cũng chỉ là đứa trẻ dăm ba tuổi.”
Ta dừng bước, tiến tới nắm tay, dẫn : “Hổ sói thể vì con non của chúng mà cắn , rắn trùng chỉ vì nhỏ yếu mà gây họa.”
“Hắn là đường của !” Ta nữa dừng bước.
Bởi vì mẫu phận thấp hèn, các , , tỷ, trong Tề vương cung đều xem như đồ bỏ. Thậm chí, còn nghi ngờ họ thực sự đến sự tồn tại của một tỷ/ là .
Mọi cảm xúc thiếu thốn của từ đến nay đều tập trung lên đứa trẻ đó.
“Nếu gi ế t , sẽ gi ế t . Vậy thì ?”
Ta chút khó chịu trong giọng điệu Doanh Kỳ, hiểu tại vô lý đến thế. Ta bĩu môi cãi: “Rõ ràng thể đày tới nơi khuất mắt , một nơi cùng trời cuối đất nào đó. Tần quốc bao la rộng lớn, chỗ cho một đứa trẻ dung ?”
Doanh Kỳ tức giận bật : “Là Tần vương gi ế t , . nàng trút giận lên ?” Hắn hất tay . Bàn tay vốn đang thả long bỗng siết chặt thành nắm đấm, mắt thường còn thấy ẩn hiện cả gân xanh: “Tương lai khi gi ế t , cũng còn trẻ nữa. Vậy nàng cũng chịu thông cảm với ?”
Bấy giờ, mới mơ hồ phát hiện, thực sự cứng đầu, còn thì cố chấp lên nhầm đối tượng. Ta suy nghĩ cúi đầu, tiến tới nắm tay . Hắn kiên quyết phớt lờ, lưng, sải bước bỏ .
Ta vội vã đuổi theo , nhiều vươn tay đều hất . Xưa nay thích vận động, chẳng mấy bước nhễ nhại mồ hôi. Nghĩ tới thái độ vô tình của bây giờ cùng những lời ngọt ngào từng với , nỗi tủi trong lòng như sóng biển cuộn trào.
Ta vốn gắng gượng, nhưng khi còn cách đông cung xa, trông thấy Hổ Phách chong đèn đợi, khiến bất giác nhớ đến mẫu đang ở Lâm Truy xa xôi. Thế là vụt qua Doanh Kỳ, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Hổ Phách, nức nở: “Hổ Phách.” Rồi kìm chế nữa mà gục vai nàng, nấc lên.
Cả Hổ Phách lẫn Doanh Kỳ đều trở tay kịp.
Hổ Phách vỗ lưng an ủi , hỏi Doanh Kỳ xảy chuyện gì. khi trông thấy gương mặt đen như đáy nồi của , bèn truy vấn nữa mà đợi bình tĩnh một chút liền đỡ về. Có mấy Doanh Kỳ tiến đến gần , đều mặc kệ .
Cẩu nam nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-ngu/12.html.]
Nam nhân đời đều là cẩu hết.
Rửa mặt xong, dính lấy Hổ Phách, nàng ngủ cùng . Hổ Phách ngại, chỉ là do dự khi thấy sắc mặt xí của Doanh Kỳ.
Ta dậy, thu dọn tay nải nhỏ của , còn quên nhét tử ngọc túi, bóng gió : “Trong căn phòng ai thương , và Hổ Phách thôi.”
Ta bước phòng của Hổ Phách , thấy nàng chậm chân hơn và đang Doanh Kỳ dặn dò, vội vàng tiến tới nắm tay nàng: “Đừng chuyện với .” Rồi hối hả trở phòng.
Hổ Phách hẳn là cung nữ. Trong mắt Doanh Kỳ, nàng giống tỷ/ hơn. Nàng là cung nữ mà vương phi để cho Doanh Kỳ, ở bên cạnh hầu hạ mười năm.
Với phận như , phòng của nàng cũng chật hẹp như các cung nữ thông thường khác, mà bố trí ở phía trắc cung trú lúc .
Kích thước của gian phòng khác mấy so với trắc cung , đồ đạc sắp xếp tỉ mỉ, qua liền là khuê phòng của thiếu nữ.
Ta ném tay nải bên giường, cởi giày lăn qua lăn . Hổ Phách cũng thu xếp qua loa lên giường theo .
“Thế tử phi, cởi áo ngoài . Người sẽ cảm nếu ngủ thế đấy.” Dù sưởi sàn vẫn chăm chỉ tỏa nhiệt, nhưng Hổ Phách cũng quên nhắc , hệt như chăm một đứa nhỏ.
Ở đây có một rổ Pandas
Với sự trợ giúp của Hổ Phách, trút bỏ lớp áo dày phía ngoài. Ta rúc chăn và nắm lấy bàn tay của nàng. Tay Hổ Phách mềm ấm, chẳng giống với nào đó.
Hôm nay quả thực trải qua nhiều chuyện, nên chút mệt mỏi. Đầu dán xuống gối, mí mắt bắt đầu đổ sụp.
“Thế tử phi, ngủ ?” Hổ Phách thấy nắm tay nàng nhưng động đậy, bèn lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Ta trả lời nàng bằng giọng mũi thấp.
Hổ Phách hiểu nhiều, tùy tiện hỏi vài câu liền mâu thuẫn giữa và Doanh Kỳ: “Tông thất giống như lưỡi d a o lơ lửng đầu Tần vương và thế tử. Nhiều năm qua, vương thượng hầu như lúc nào ngủ yên.”
Nghe tới đây, Hổ Phách hẳn là khuyên lấy đại cuộc trọng, tỉnh táo lên ít: “Ta giận vì chuyện .” Ta nhích đầu sát vai nàng, hương thơm dìu dịu thoảng bay mũi : “Hôm nay lạnh lùng lắm, đáng ghét vô cùng. Ban đầu khi mới cung thì gi ế t , cũng oán than, chỉ tự trách mệnh khổ. Bây giờ và là phu thê, vẫn đối xử với lúc nóng lúc lạnh, bảo chịu đựng thế nào đây?”
Nghe đáp án của , Hổ Phách dở dở , trong đầu chỉ lóe lên bốn chữ “lúc nóng lúc lạnh” của . Nàng còn trêu ghẹo nhưng da mặt mỏng, nên chỉ an ủi: “Chắc chắn thế tử sai , ở đây đợi thế tử đến đón .”
Ta cố gắng đẩy đầu về phía Hổ Phách, cuối cùng ngủ cùng một chiếc gối với nàng: “Còn lâu, mãi mãi ở cạnh Hổ Phách.”
Hổ Phách thấy buồn ngủ thực sự, gợi chuyện nữa mà mặc lôi kéo tay và ngủ .
Cơn buồn ngủ tìm đến cách chi say giấc. Nghe tiếng thở của Hổ Phách đều đều, rón rén lấy t
ử ngọc trong tay nải , nắm chặt trong tay mới chìm giấc ngủ.