Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Từ chối hệ thống, tôi nhận nuôi phản diện - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:56:28
Lượt xem: 379

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

 

Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

 

"Toàn thân có nhiều vết gãy xương cũ, lần này là do bị đánh mạnh gây vỡ nội tạng, gần như đã đến giới hạn chịu đựng của cơ thể rồi..."

 

Im lặng một lúc, ông ấy lại gợi ý một cách kín đáo.

 

"Thưa bà Thẩm, nếu gia đình bà gặp khó khăn gì, có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ xã hội."

 

"Vâng, tôi biết rồi bác sĩ, cảm ơn ông."

 

Khi bước vào phòng bệnh, Quý Hoài An đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế nhỏ.

 

Nhìn khuôn mặt tiều tụy không còn chút m.á.u của Bội Khởi, tôi lại nhớ đến người đàn ông mặt mũi hung ác kia.

 

Đứng yên lặng mười mấy phút, tôi bất lực gọi vào khoảng không tĩnh lặng.

 

"Hệ thống, có cách nào nhốt người đó vào tù mãi mãi không?"

 

Ngay lập tức, hệ thống đã im lặng từ lâu xuất hiện.

 

[Có.]

 

Lần này giọng nó không còn giận dữ nữa, mà trở nên bình thản hơn nhiều.

 

Nhưng tôi không nghĩ sau khi phản bội hệ thống, nó sẽ dễ dàng đồng ý giúp tôi như vậy.

 

Vì thế tôi giữ im lặng, lặng lẽ chờ đợi cuộc trao đổi tiếp theo.

 

Có lẽ thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, hệ thống cũng không giấu giếm nữa mà nói hết ra.

 

[Ký chủ, do cô đã cưỡng ép nhận nuôi phản diện làm thay đổi cốt truyện vi phạm quy định, thế giới sẽ lấy việc rút ngắn tuổi thọ của cô làm hình phạt.]

 

[Tuổi thọ còn lại của cô không đầy một năm, sắp phải offline.]

 

[Hành động đối xử tốt với nam chính của cô đã mở ra nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống sẽ tự động tăng thêm cho cô 2 năm tuổi thọ.]

 

Sau khi nói xong một tràng dài, quả cầu trắng phát sáng bay quanh tôi hai vòng trong không trung.

 

Khoảnh khắc nó rời đi, tôi nhạy cảm cảm nhận được cơn đau nhói từ bên trong cơ thể truyền đến.

 

15.

 

Sau ngày đó, chúng tôi không còn gặp lại cha nuôi của Bội Khởi nữa.

 

Với năng lực của hệ thống, dùng vài thủ đoạn để giam người đó trong tù cả đời không phải là vấn đề.

 

Từ đó Bội Khởi ở lại nhà chúng tôi, tôi mua một chiếc giường tầng đặt trong căn phòng nhỏ.

 

Nuôi hai đứa trẻ tuy vất vả hơn, nhưng khi chúng vào cấp ba tôi dùng một phần tiền tích góp nhiều năm để thuê một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn nhanh.

 

Như vậy lợi nhuận cao hơn, để sau khi tôi c.h.ế.t cũng có thể để lại nhiều tiền hơn cho bọn trẻ học đại học.

 

Hai đứa trẻ đều rất hiểu chuyện và học giỏi, tan học là chạy đến cửa hàng phụ giúp.

 

Năm lớp 11, cả hai đều đạt học bổng thi liên thông với thành tích xuất sắc.

 

Chúng sửa sang ban công, thêm giống hoa hồng mới, lên kế hoạch cùng nhau khởi nghiệp khi vào đại học.

 

"Mẹ ơi, sau này kiếm được tiền chúng con sẽ mua cho mẹ một căn nhà riêng lớn."

 

"Đúng vậy, phải có vườn để dì trồng đầy hoa hồng đẹp."

 

Những chàng trai mười sáu mười bảy tuổi cầm xẻng nhỏ, chăm sóc cẩn thận những bông hoa mới trồng trên ban công.

 

Mọi thứ đều tươi sáng, mọi thứ trông thật tốt đẹp, chỉ tiếc là...

 

Tôi cúi người định xoa đầu chúng, bóng tối đột ngột ập đến.

 

[Theo kiểm tra của hệ thống, chỉ số hạnh phúc của nam chính đã đạt chuẩn, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ công lược]

 

[Đếm ngược truyền tống về thế giới gốc năm, bốn, ba, hai, một.]

 

16.

 

Lạnh lẽo, ngạt thở, tôi lại rơi xuống dòng sông cuồn cuộn đó, từng chút một bị nuốt chửng.

 

Nhưng lần này tôi không muốn c.h.ế.t nữa.

 

Đột nhiên, một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy tôi...

 

"Tỉnh rồi, cứu được rồi!"

 

"May quá cô ấy không chết, sao còn trẻ thế mà lại nghĩ quẩn nhỉ?"

 

Khi ý thức dần tỉnh táo, tôi chỉ thấy toàn thân ướt nhẹp, lạnh buốt lan khắp người.

 

Mở mắt ra, tôi mới phát hiện mình đang nằm trên bãi đá ven sông, xung quanh đầy người cứu hộ đang vây quanh.

 

Đúng lúc mọi người đang vui mừng vì tôi tỉnh lại, một bóng dáng nhỏ bé lao vào lòng tôi.

 

"Mẹ ơi con sai rồi, là chị Uyển Uyển đẩy mẹ xuống lầu con không nên nói dối, mẹ đừng c.h.ế.t huhu..."

 

Lục Minh trong lòng tôi khóc lóc thảm thiết, trông rất thê thảm.

 

Lục Trạch Thành cũng thở hổn hển chạy đến, râu ria xồm xoàm mắt đỏ ngầu, trông rất tiều tụy.

 

"Thanh Thanh, làm em sảy thai là lỗi của Lâm Uyển, anh đã bắt cô ta rời khỏi Giang Thành rồi."

 

"Không tin tưởng em là anh sai là anh đáng chết, con cái sau này chúng ta vẫn sẽ có, em đừng làm chuyện dại dột."

 

"Khi thấy em nhảy từ cầu xuống, anh mới nhận ra anh thật sự rất yêu em."

 

Người đàn ông sai khiến gió mưa trên thương trường giờ quỳ bên cạnh tôi thấp hèn, nắm tay tôi khẩn cầu.

 

Tôi vẫn im lặng không nói gì, đợi hồi phục chút sức lực rồi đẩy tất cả bọn họ ra.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn chằm chằm vào Lục Trạch Thành không chút biểu cảm.

 

"Lâm Uyển đẩy tôi xuống lầu là cố ý gây thương tích, tôi sẽ đưa cô ta vào đồn cảnh sát."

 

Vừa dứt lời, cả hai cha con đang đau lòng kia đều đồng loạt nhíu mày.

 

Lục Minh áp sát người nhỏ bé vào cánh tay tôi, nũng nịu.

 

"Chị Uyển Uyển đã biết lỗi rồi, mẹ tha cho chị ấy đi, mẹ tốt bụng và độ lượng nhất mà."

 

Còn Lục Trạch Thành thì lắc đầu với giọng khó khăn.

 

"Thanh Thanh, không cần thiết đâu. Lâm Uyển mới 21 tuổi, nhất thời nông nổi phạm sai lầm, để lại án tích thì nửa đời sau làm sao?"

 

"Anh biết em hiền lành và mềm lòng nhất, tha thứ cho cô ấy lần này đi."

 

Gió sông thổi qua da thịt tôi, mang theo cái lạnh sâu thẳm, lâu không tan đi.

 

Tôi nhắm mắt che giấu vẻ tự giễu trong mắt, lảo đảo đứng dậy định rời đi.

 

"Vậy các người cút đi, tôi tự báo cảnh sát."

 

Chưa đi được mấy bước, chân tôi mềm nhũn lại ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đá vụn cào xước đau đớn.

 

Lục Trạch Thành đau lòng ôm tôi vào lòng, khàn giọng đồng ý.

 

"Đừng giận, anh sẽ báo cảnh sát ngay, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh và về nhà với anh, anh sẵn sàng làm tất cả."

 

Trên người anh ta nồng nặc mùi thuốc lá, ngửi kỹ còn ẩn ẩn mùi hương oải hương.

 

Là mùi nước hoa của Lâm Uyển.

 

Sự tiếp xúc thân mật khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi lập tức đẩy anh ta ra và buồn nôn.

 

"Đó là nhà anh, không phải nhà tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lại."

 

"Đơn ly hôn ngày mai tôi sẽ gửi đến công ty anh, phiền Lục tổng ký tên."

 

Tôi nhận chiếc khăn sạch từ nhân viên cứu hộ khoác lên người, cúi mắt đi qua bên cạnh anh ta.

 

Nào ngờ Lục Trạch Thành mất kiểm soát kéo tôi lại, lực mạnh đến nỗi tôi không nhịn được kêu đau.

 

"Anh không đồng ý ly hôn, Thanh Thanh cho anh thêm một cơ hội nữa, Lục Minh không thể không có mẹ."

 

"Hơn nữa em không cha không mẹ là đứa mồ côi, không về nhà thì còn đi đâu..."

 

"Thanh Thanh, anh không có ý đó."

 

Nhận ra mình nói sai, anh ta đột nhiên nghẹn lời, lại muốn ôm lấy tôi.

 

Tôi dùng hết sức tránh né, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

 

Lục Minh vẫn bị bỏ rơi một bên khóc thảm thiết, chạy theo tôi bằng đôi chân ngắn và ôm chặt lấy tôi.

 

"Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao?"

 

Thân hình nhỏ bé ấm áp ấy áp sát vào người, nhưng tôi không cảm thấy chút ấm áp nào.

 

Vì vậy tôi nhẹ nhàng đẩy nó ra, khẽ nói:

 

"Đúng vậy, mẹ không cần con nữa."

 

17.

 

Tôi thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở ngoại ô, mua rất nhiều đồ trang trí giống hệt căn nhà đó.

 

Mỗi ngày thức dậy tôi đều cầm chổi lông gà quét dọn căn phòng nhỏ, hy vọng một ngày nào đó mở cửa ra vẫn có thể thấy Quý Hoài An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-choi-he-thong-toi-nhan-nuoi-phan-dien/chuong-4.html.]

 

Nhưng bên trong vẫn luôn trống trải, không có bất kỳ động tĩnh nào.

 

Sống với Quý Hoài An mười bảy năm, mọi thứ ở thế giới gốc đối với tôi đều rất xa lạ.

 

Dưới nhà có một quán hoành thánh, tôi thường ăn trưa ở đó.

 

Chủ quán có một cậu con trai bảy tám tuổi, ngày nào tan học cũng đến quán làm bài.

 

Đôi khi tôi sẽ kèm cậu bé học, đôi khi tôi chỉ lặng lẽ nhìn cậu bé tiếp khách.

 

Hôm nay về nhà, tôi bất ngờ phát hiện cánh cửa phòng dành cho Quý Hoài An đang mở toang.

 

Tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích bước vào, nhưng lại thấy Lục Minh đang mang giày thể thao nhảy nhót trên giường.

 

Bức tranh Quý Hoài An tôi vẽ lại theo ký ức trên tường bị nó xé xuống, vò thành một cục ném vào thùng rác.

 

Thấy tôi về, Lục Minh vui mừng lại đá thêm mấy cái vào tấm chăn xanh mềm mại.

 

"Mẹ ơi, đây là phòng để dành cho con phải không? Con không thích bức tranh trên tường, xấu quá."

 

"Mẹ ơi con không thích màu ga giường này, mẹ đổi hết đi, con muốn hình Ultraman!"

 

Cảm giác nghẹt thở lan khắp cơ thể, tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy không ngừng.

 

Tuy nhiên chưa kịp phát tác, Lục Trạch Thành đã dịu dàng ôm tôi từ phía sau.

 

Một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền xuất hiện trên cổ tôi, anh ta trân quý hôn lên vai tôi.

 

"Nhiều ngày rồi, hết giận chưa Thanh Thanh?"

 

"Lâm Uyển đã bị anh đưa vào tù, trả giá xứng đáng rồi."

 

"Anh thật sự biết lỗi rồi, con trai rất nhớ em, về nhà với anh đi."

 

"Nhà trồng đầy hoa hồng em thích nhất, cả một trang trại, đợi mùa xuân hoa nở em nhất định sẽ thích."

 

Hoa hồng.

 

Kết hôn bảy năm, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra tôi thích hoa hồng.

 

Nhưng ở thế giới kia, ngày nào tôi cũng được thấy hoa hồng Quý Hoài An trồng cho tôi.

 

Tôi cười nhạt có phần mỉa mai, trực tiếp cầm bình hoa trên bàn đập vào trán Lục Trạch Thành.

 

Tiếng vỡ giòn vang lên, m.á.u tươi chảy ròng ròng từ đầu anh ta.

 

Sợi dây chuyền kim cương bị giật đứt, cũng ném vào mặt Lục Trạch Thành.

 

Đứa trẻ trên giường bị dọa đến ngây người tôi cũng không tha.

 

Tôi không chút nương tình kéo Lục Minh xuống đất, mặc cho nó nằm đó khóc ầm ĩ.

 

Cảm xúc bị dồn nén nhiều năm như cuối cùng cũng tìm được điểm bùng phát, tôi tức giận ôm sách trên kệ ném điên cuồng vào người họ.

 

"Cút đi, cút khỏi nhà tôi!"

 

"Tại sao lại đến quấy rầy tôi! Tại sao không thể rời khỏi cuộc sống của tôi!!"

 

Hai cha con nhà họ Lục bị sách dày đập đến mặt mũi bầm tím, thấy tôi phát điên sợ hãi lăn lộn bò đi.

 

Đợi cuối cùng cũng yên tĩnh, cả phòng một mớ hỗn độn.

 

Tôi thảm hại ngã ngồi xuống đất, sờ vào bức tranh bị xé hỏng và khóc nức nở.

 

Tôi vô cùng nhớ Quý Hoài An.

 

Quý Hoài An bé nhỏ trong viện mồ côi đưa bóng cho tôi.

 

Quý Hoài An hai ba tuổi ngồi yên lặng trên quầy hoành thánh cùng tôi kiếm tiền.

 

Hoài An mẫu giáo dùng thú nhồi bông đổi lấy hoa hồng cho tôi.

 

Quý Hoài An tiểu học bị Chu Thành Thành bắt nạt nhưng nhận lỗi làm mì thịt cho tôi.

 

Quý Hoài An cấp hai mỗi ngày đi chợ nấu cơm làm bài tập đợi tôi về nhà.

 

Quý Hoài An cấp ba đạt học bổng trồng hoa hồng hứa mua nhà lớn cho tôi...

 

Không biết con tôi bây giờ sống có tốt không, có no ấm không, có học hành tốt không...

 

Nếu...

 

Nếu tôi nhảy sông thêm một lần nữa, liệu có cơ hội quay lại thế giới đó không?

 

Chưa kịp hành động, bảng trong suốt màu xanh quen thuộc lại bật ra.

 

[Cảnh báo: Chỉ số hắc hóa của Quý Hoài An đã vượt quá giới hạn, có nguy cơ mất kiểm soát làm sụp đổ thế giới!]

 

Trong tiếng cảnh báo chói tai, tôi dần dần mất đi ý thức.

 

18.

 

Khi tỉnh dậy trên ghế sofa, tôi phát hiện mùa xuân đã đến trong thế giới này.

 

Ánh nắng xuân tươi sáng rọi vào nhà, mang theo hơi ấm khắp phòng.

 

Hoa hồng trồng trên ban công nở dày đặc khắp khu vườn, tràn đầy sức sống rất đẹp.

 

Tuy nhiên trong phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ, bàn trà phủ một lớp bụi mỏng, trông có vẻ lạnh lẽo.

 

Có thể thấy chủ nhân những ngày gần đây không về nhà ở.

 

Lịch treo tường cho thấy thế giới này đã trôi qua hai năm.

 

Nhớ đến cảnh báo chỉ số hắc hóa của Quý Hoài An vượt quá giới hạn trên bảng hệ thống, tôi không khỏi run sợ.

 

Hai năm qua con tôi đột nhiên mất mẹ, liệu có làm chuyện xấu không? Liệu có thật sự như cốt truyện g.i.ế.c người phóng hỏa không...

 

Giây tiếp theo tôi lắc đầu mạnh, xua tan những suy nghĩ hoang đường đó.

 

Không đâu, Hoài An của tôi là đứa trẻ ngoan ngoãn và thiện lương nhất thế giới.

 

Đúng lúc tôi đang khắp nhà tìm kiếm tung tích của chúng, trong túi đột nhiên truyền đến một loạt rung động.

 

Lúc này tôi mới ngạc nhiên phát hiện mình vẫn mặc bộ quần áo hai năm trước.

 

"Xin chào, xin hỏi có phải người thân của Quý Hoài An không ạ?"

 

Giọng nói đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên, cũng có chút phấn khích.

 

Tôi ngẩn người, vội vàng đáp lại.

 

"Đúng vậy, tôi là mẹ cậu ấy, xin hỏi bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

 

Người đó nghe thấy thân phận của tôi càng thêm kinh ngạc, vội vàng trả lời.

 

"Đây là bệnh viện thành phố, bệnh nhân tuần trước nhảy sông bị đuối nước vẫn hôn mê chưa tỉnh."

 

"Mấy ngày nay đều do anh trai chăm sóc, nhưng hôm nay bệnh nhân tỉnh lại không liên lạc được với anh trai."

 

"Phần người thân cậu ấy chỉ đăng ký số điện thoại này, chúng tôi chưa bao giờ gọi được... Nếu chị có thời gian xin hãy đến ngay."

 

Cô y tá trẻ kể rõ tình hình của Quý Hoài An.

 

Tôi vừa định trả lời, đã nghe thấy giọng nói yếu ớt quen thuộc từ đầu dây bên kia.

 

"Sao lại xuống giường, cơ thể cậu còn rất yếu mau nằm lại đi."

 

"Gọi được rồi, là mẹ cậu nghe điện thoại..."

 

Lại một hồi ồn ào hỗn loạn, tôi chưa kịp gọi tên cậu ấy thì điện thoại đã cúp.

 

Gọi lại, tín hiệu bận.

 

Giây tiếp theo, nhân viên có vẻ gấp gáp chạy đến.

 

Vừa xuống lầu, đón đầu là cơn mưa xuân nhỏ li ti.

 

Tôi chạy đến ngã tư đầu tiên, từ xa đã thấy Quý Hoài An chạy đến từ đầu bên kia.

 

Cậu ấy cắt tóc ngắn, gầy đi, cao hơn tôi nhiều.

 

"Mẹ ơi, mẹ đã về rồi."

 

"Con biết mẹ không ch.ế.c, mẹ sẽ không bỏ rơi con."

 

"Con thấy mẹ rơi xuống sông, con đã nhảy xuống cứu mẹ, con đã cố cứu mẹ lên."

 

"Con có học đại học ngoan ngoãn, ăn uống tốt, con không làm chuyện xấu, con ngoan ngoãn đợi mẹ về."

 

"Con và Bội Khởi khởi nghiệp mua lại căn nhà của chúng ta, sợ mẹ về không tìm thấy nhà."

 

"Mẹ ơi hai năm nay mẹ sống có tốt không, mẹ có nhớ con không..."

 

Nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi, giọng khóc của thiếu niên càng thêm khàn đặc.

 

Tôi chợt nhớ ra đôi bàn tay lớn đã đỡ tôi lên từ đáy nước đen kịt khi gần chết.

 

Mười chín năm trước, tôi đã cho cậu ấy cuộc sống mới ở viện mồ côi.

 

Mười chín năm sau, tôi được tái sinh nhờ đứa trẻ này.

 

Hạt mưa ẩm ướt rơi trên gương mặt, nước mắt dâng trào trong mắt tôi không kìm được nữa tuôn rơi.

 

"Đi thôi, mẹ đưa con về nhà."

Loading...