Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-13 10:59:09
Lượt xem: 542
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 6
“Là chứ?”
Cô đưa hết ngỡ ngàng đến tuyệt vọng nọ. Rõ ràng chuyện cô xuyên về đây là một chuyện kinh khủng , nhưng ở nơi , thời đại cô còn gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa.
Cô nhớ tới việc m.á.u tác dụng, nhớ tới cô việc ở Thủy cung và nhiều loài cá như thể quen với cô từ bao giờ. Vì cô mạnh dạn đoán một khả năng ai dám ngờ tới. Nhìn vẻ mặt u sầu của ông Tam, cô : “Lẽ nào con chính là kiếp của con gái chú ư?”
“ ! Từ lúc gặp con cha , chỉ là cha hiểu vì chuyện thể như thế . Buổi chiều hôm đó cha đột nhiên cảm nhận một điều lạ, khi còn kịp hiểu là chuyện gì thì đột nhiên trời đất đảo lộn một cái, thứ trở về quá khứ năm mươi năm. Sau đó khi ngoài, cha liền gặp con, một giống con gái cha như tạc.”
“Vậy...thời điểm đó con gái cha còn sống ?”
“Còn, và chính con nhập xác của con bé. Càng đến điều kì lạ hơn nữa chính là cha chẳng thể cảm nhận linh hồn của con bé nữa. Chuyện giống như là linh hồn con bé chẳng hề tồn tại, và con xuất hiện ở đây cũng là chuyện hiển nhiên.”
Hóa chuyện là như , thảo nào ông Tam dễ dàng chấp nhận cô như . Bảo ông thể tin chuyện cô rơi xuống nước mà mất trí nhớ, bảo ông rằng ông sẽ bảo vệ cô bằng bất cứ giá nào.
“Vậy...bao lâu nữa thì cô chết, vì chết?”
Cô bắt đầu hỏi câu hỏi mà cô quan tâm nhất, hiện tại cô vẫn mơ hồ chẳng thể nào hiểu vì cô về thời . Nếu như ông Tam, linh hồn cô về đây, điều đó nghĩa là cô ở thế giới tương lai c.h.ế.t ...
Nghĩ đến đây cô chẳng thể nào kìm tâm trạng mà ôm mặt bật nức nở. Ông Tam thấy tâm trạng của cô như thì cũng thể trả lời câu hỏi của cô. Khi cô thấy ông Tam suy sụp như thế nào khi trải qua chuyện tre già măng non, ngay khi cô trở về, để ông gặp con gái nữa thì dù cho cô chắc là Hòa Như thời thật sự thì ông vẫn hết sức bảo vệ cô như con .
Nếu như thì cô ở thế giới tương lai chắc chắn cũng sẽ suy sụp như thế. Cô thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng đến cảnh cô nhận xác sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì cô đến mức nấc lên. Chẳng qua bao lâu, cho đến khi cô dần mất ý thức và ngất .
Không cô ngủ qua bao lâu, nhưng đến lúc thức dậy cô thấy đang là ban đêm. Chẳng là vẫn còn đêm nay sang đêm mai, chỉ cảm thấy đầu óc cô chút đau nhức nên tìm nước uống.
thế quái nào, trong đêm tối mịt cô lóng ngóng mà rơi xuống hầm. Không ngờ ngôi nhà nhỏ tầng hầm, trong hầm đốt đèn cầy và ai.
Nhìn quanh một vòng, cô thấy trong căn phòng nhiều đèn cầy. kì lạ ở chỗ, những ngọn đèn dường như chẳng thấy sáp đèn bao quanh, điều nghĩa là đèn cầy cháy lâu.
Người cá....
Tương truyền rằng lấy m.á.u của cá mà thành đèn cầy cháy mãi ngàn năm tắt....
Lẽ nào những điều đó là thật chứ chẳng chỉ là hư cấu . Tiếp tục , cô thấy bên cạnh những cây đèn cầy còn một cái hộp đựng những thứ thể phát sáng.
Là ngọc hộ mệnh của cá!
những viên ngọc chẳng thể sáng bằng viên ngọc trong bụng của ông già điên . Ngoài những thứ , cô còn thấy một cái cây hình dạng kì quái màu đỏ dựng giữa gian phòng trang trọng. Cô nhận đó chính là thứ tổ truyền dùng để g.i.ế.c cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truyen-thuyet-ben-ho/chuong-6.html.]
Khó thở quá, khi đến gần cái cây thì cô cảm thấy khó thở. Một cảm giác sợ hãi dâng lên, cô mệt nhoài bệch xuống đất. Lúc đây mắt cô hiện lên nhiều cảnh tượng đáng sợ.
Có nhiều đàn ông khác , mặc nhiều loại quần áo khác . bọn họ đều một điểm giống, đó chính là cầm cái cây để g.i.ế.c cá trong hồ...Tuyền Tranh. Có lẽ đây hồ Tuyền Tranh lớn, rộng, bởi vì cô thấy những khác g.i.ế.c cá thì hồ nước to chứ chẳng như bây giờ.
Bọn họ g.i.ế.c cá, đó lấy viên ngọc hộ mệnh để đây, đó dùng m.á.u cá để nung thành đèn cầy. Bọn họ nhiều đời đều g.i.ế.c cá, chỉ vì để gom đủ chín trăm chín mươi chín ngọn đèn cầy và ngọc hộ mệnh, từ đó cất trong căn phòng kín. Người nào nếu ở trong căn phòng đủ bảy bảy bốn chín ngày ăn ngủ thì sẽ luyện trường sinh bất tử.
Cô tỉnh táo trở thì cũng là lúc ông Tam xuống đây. Có vẻ như ông chuẩn lấy cái cây gậy để gì đó, nhưng ông khá là bất ngờ khi thấy cô đang ở hầm. Sau mấy phút bất ngờ trôi qua, ông Tam : “Sao con thể đây?”
“Không !”
Cô chỉ sự thật, nhưng ông Tam vẻ giận dữ tới kéo tay cô lên. Cô tức giận, chút cảm xúc nào mà chỉ mơ hồ theo ông Tam. Cô cảm thấy cha nhiều bí mật chứ giống với những gì ông . Bây giờ nếu như phản kháng thì chỉ sợ sẽ mang thiệt về . Dù cô vẫn còn đủ tỉnh táo để giữ mạng, chắc gì ông thương con giống như những gì ông , ít là cô thể cảm nhận như .
Nhìn theo bóng lưng của ông Tam trở xuống, cô bất giác rùng nhớ tới cảnh tượng những đàn ông đang g.i.ế.c cá. Đợi cho ông Tam đóng cửa hầm, cô nhanh tay bó một bó đuốc nhanh chóng chạy về phía ngôi nhà của ông già điên bên bờ hồ.
Vì ông Tam g.i.ế.c nhiều cá như thế, nhiều viên ngọc như thế nhưng giữ trong viên nào mà ông già điên thì một viên ngọc. Đặc biệt là viên ngọc sáng như , cho nên cô nghĩ đàn ông nhất định sẽ thứ gì đó ho thể kể cho cô.
bất hạnh , ông già điên nhà!
Cô hoang mang đấy, cứ sợ chuyện sẽ trở nên tệ hơn. Cô sợ rằng những gì xảy khác giống như việc cô từ thời đại của xuyên về đây. ngay lúc , cô thấy thứ gì đó đang ngoi lên bờ từ hồ.
Đứng yên đây cũng giải quyết vấn đề, cô đành giấu cây đuốc lưng để giảm bớt ánh sáng và dần về phía hồ. Từ hồ, một cái thứ gì đang bò lên, đen thui và nhầy nhụa. Theo như cách của thời đại cô thì đây chính xác là ma da.
Thứ hình như bò lên khỏi bờ , vì cô cũng đề phòng gì. Thế nhưng đột nhiên đó nó phóng lên bờ với tốc độ ánh sáng và kéo cô xuống. lúc cô nhanh trí đem ngọn đuốc đang cháy sáng rực đẩy về phía nó. Cái con ma nước bất thình lình tấn công nên nó la hét lên vang vọng cả gian vắng lặng.
Cô cũng chẳng ngờ ngọn lửa thể nhanh chóng nuốt trọn con ma nước . Trong lúc cô đang đoán chắc chắn là hồn ma của cá thì bất ngờ cả hồ đều ngoi lên những cái đầu. Như thể cá kèo ngoi lên mặt nước, nhưng đây là phiên bản kinh dị và nhiều tóc.
“Con của sát nhân, đền mạng !”
Bỏ !
Đầu cô nhảy cực mạnh, nhanh chóng vứt bỏ cây đuốc mà lưng chạy. Cô chạy chẳng mấy bước thì đ.â.m ai đó, ngẩng đầu lên , cô đ.â.m chính là ông già điên.
“Cô là ai?”
Giờ mà còn hỏi cái câu ngu ngục , ở đây trả lời thì c.h.ế.t . Bây giờ dù cô tin tưởng ông Tam nhưng cô chỉ thể nghĩ đến việc chạy về nhà cầu cứu ông mà thôi. khi cô vùng chạy thì tay ông già điên nắm chặt cổ tay cô.
Dụi mắt mấy , cô thấy rõ bàn tay ông chẳng khớp với vẻ bề ngoài của ông . Bàn tay nếu như cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi mà thôi, chỗ nào giống với ông già chứ.
“Buông ! Không chạy là c.h.ế.t cả lũ bây giờ.”
Cô cáu và cố gỡ tay ông . Thế nhưng ông dùng tay còn giữ chặt cô : “Cô là Hòa Như của ?”