Truyện Ma Dân Gian Ly Kì: Đẹn Tang - Chap 4 - Hành vi trộm mộ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:16:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
– Hôm tao qua ban ngày thấy mộ mới nhưng bia chữ chỉ vết loang như ai cào móng lên nham nhở ?
– Ừ, tao cũng thấy thế. Mả mới mà tới thắp hương nhỉ. Cỏ lau quanh mả dẫm nát như ai đó nhưng đêm nay tao dám gì vội để thằng canh mộ say hẳn mới yểm nếu là nó c.h.ế.t đấy.
– Mà mày chắc cái bóng hôm nọ là nó ? Tao cứ thấy nó giống hơn là hả?
Trọng dừng đầu thấy ai mới khẽ khẽ:
– Người mà lom khom, da đen sì, tóc như khói mà mày còn gọi là ? Cái thứ đêm hôm mò mả là ma chứ còn gì nữa?
Khuynh nuốt nước bọt cái ực.
– Cũng tao cứ cảm giác hình như nó đang đợi thì ?
Trọng đáp nhưng trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt đỏ hoe như than đá đêm khi mả hoang. Ánh mắt đó thứ của sống mà là của kẻ khuất.
Hai men tiếp theo đường đất về đường xóm. Nhà cửa lúc thưa thớt chỉ vài ánh đèn vàng hắt từ các ô cửa sổ, xa xa tiếng ch.ó sủa khan từng hồi như vọng từ cõi khác về.
Khi về tới quán nước đầu xóm nơi họ gửi xe chập tối, bà cụ bán nước tắt đèn ngủ chỉ còn bóng sáng ở ngoài cửa quán. Trọng rút chìa khóa nổ máy đèn xe rọi sáng một đoạn đường nhưng nơi phía cuối xuất hiện một cái bóng chắn đó.
– Cái gì thế ? Khuynh giật thót kéo tay Trọng .
Cái bóng lặng như tượng, tà áo trắng phất phần phật vang lên một âm thanh khá to. Trọng nheo mắt xong vội tắt đèn xe :
– Không ?
Cả hai yên lặng vài giây Trọng lôi trong túi nắm muối gạo chuẩn từ chụp lên tay lẩm bẩm câu chú nhỏ. Khi mở mắt cái bóng biến mất nhưng nền đất nơi nó ướt sũng như ai dội nước .
Trọng xe :
– Tối nay nó đến ?
– Có khi nào nó là hồn cái Phương chăng? Khuynh run giọng.
– Chưa chắc? Mà cũng chừng tụi đang động chuyện lớn đấy mày ạ.
Chiếc xe rồ ga chạy về nhà Khuynh nơi cả hai tạm ngủ đỡ một đêm. Trước khi giường Trọng rút từ ba lô một tấm vải đỏ vẽ hình bát quái chính tâm đặt gối ngủ của .
– Ngủ , mai tao mang rượu đế lên cắm hương trấn góc. Đêm mai là đêm quan trọng nhất, nếu sai một ly chỉ ma hiện hồn mà còn thể kéo theo sống chung.
Khuynh đáp cũng thở dài thả lỏng để bắt đầu giấc ngủ.
Tối hôm đúng hẹn, Trọng và Khuynh khu nghĩa địa Xóm Vạc. Trên tay họ là một chai rượu nếp men lá loại cũ và một túi lạc luộc còn bốc gói kỹ trong khăn vải đen.
Trời vẫn khá hơn hôm . Mây đùn đục dày như khói hương tan kéo rạp xuống tận ngọn cỏ lau. Mà cái tiết trời hôm nay lạ lắm cứ dở dở ương ương mưa thì chả mưa nắng cũng thấy, gió
cũng bạt vô âm tín nhưng lạ cứ một lúc quạt xong im bặt đến kì bí.
Hai đứa đúng lúc đặt chân đến mé ngoài bãi tha ma thì Trọng dừng sang Khuynh nheo mắt mỉm vồn vã:
– Đi nhanh lên chứ riết thế chắc các cụ cũng lạnh.
Anh gượng gẹ đôi mắt giấu phần nào dè dặt. Tay khẽ vỗ túi lạc còn nóng rút chai rượu giơ lên mặt như khoe:
– Có lễ đây . Mình đàng hoàng tới thăm chén rượu hạt lạc mong các cụ dễ tính cho thuận buồm xuôi gió.
Khuynh nhếch môi nhẹ lòng vẫn còn ngổn ngang bao thứ chuyện.
Dưới ánh trăng mờ vằng vặc màn mây mắt ai một con gái theo họ, cô ánh lên chút lo âu nhưng vẫn sát bên Trọng, bước chân tránh từng phiến đá, từng gò đất nhô lên như lưng úp mà chẳng ai .
Cả hai men tiếp theo con đường nhỏ lát đất nện dẫn tới chiếc chòi đơn sơ dựng gần mộ chị Phương Quý nơi chồng vẫn sáng đêm canh. Ánh đèn dầu lập lòe trong lán hắt tạo thành vầng sáng mỏng như mảnh khăn tang bay lơ lửng giữa đất trời.
Trọng dừng khi đưa mắt quanh nhỏ:
– Vào luôn hả?
Khuynh đáp:
– Vào kẻo gió thốc lạnh quá mày ạ?
Họ bước lán rượu mùi lạc và tiếng gió rì rầm theo lưng như những bóng vô hình giọng Trọng vang lên:
– Này Quý, ở đây canh mộ một buồn lắm nhỉ? Tụi em chán quá mang tí rượu sang cùng uống với .
Chồng chị Phương thoáng nghi ngờ:
– trông mộ. Mấy ngày nay lời đồn nọ yên tâm, mà các còn ở đây giờ ?
– Thì cũng vì thế tụi em mới tới đây cho vui cửa vui nhà. Có hai canh còn hơn một mà, Trọng rót rượu nhanh tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truyen-ma-dan-gian-ly-ki-den-tang/chap-4-hanh-vi-trom-mo.html.]
Chồng chị Phương tên Quý đón lấy ly rượu ngần ngừ một lát cụng nhẹ ly Trọng:
– Uống một hớp thôi nhé, xao nhãng.
Rượu trôi xuống cổ ấm lên từng khúc ruột. Mặt Quý giãn đặt chai lên cái bàn gỗ thấp kê cạnh gốc cây.
– Thật sợ là dối. Cô mất đột ngột đúng mùng một nữa, mộ còn mới cỏ kịp mọc mà mấy cứ đêm buông tiếng chân dậm nền đất phía lán lạo xạo đều sợ lắm í. Lúc đầu tưởng ch.ó rừng nhưng thì thấy gì cả, ôi trời cho các ở tình huống đó mà tiểu quần mất.
Khuynh sát cầm một hạt lạc luộc bỏ miệng:
– Nghe ớn thiệt mà? nhà thuê coi phụ cùng, chứ bữa nay gầy sọp đó?
– Ai dám trông cùng? Cả cái xóm đồn mộ chị yên. Có đứa nhỏ học đêm về bảo thấy đàn bà mặc áo dài trắng gốc ổi cuối nghĩa địa. mà rợn da gà da vịt lên .
Trọng chậm rãi rót thêm rượu ly cho Quý :
– Có khi là vong mới siêu thoát thì . Thường thường là mất oan đang mang thai, dương khí dứt âm khí về nơi yên nghỉ. Oán hận quyện m.á.u thịt dễ thành quỷ vất vưởng lắm.
Quý xong bỗng im lặng, chợt một làn gió lạnh lùa qua cây lá sột soạt. Ngọn đèn dầu chao nghiêng hắt bóng ba đổ dài lên nấm mộ còn tươi đất.
– với cổ sống với mười năm cãi vã lấy một lời. Hôm đó uống bia về trễ cổ ở cửa chờ kịp gì cô ôm bụng kêu đau, sáng hôm thấy bảo đỡ đồng cấy trưa ở nhổ mạ sét đ.á.n.h c.h.ế.t tươi.
Anh Quý nghẹn họng đưa tay áo quệt nước mắt. Cổ họng nghẹn như đá chẹn ngang.
– Tới giờ vẫn hiểu vì như . Hay dòng họ gia đình đắc tội với ai? Mà trời đất thương xót lấy một quá là t.ử tế chứ?
Khuynh liếc Trọng ánh mắt thoáng lo lắng sang với Quý:
– Từ hôm vợ mất bao giờ mơ thấy cổ ?
– Có. Mấy bữa mơ thấy cổ sát lán tóc xõa dài ướt sũng bộ dạng ghê lắm. Cổ :
– Quý ơi? Em nhớ lắm tiếng gió giật tỉnh dậy áo đẫm mồ hôi mà.
Trọng khẽ gật đầu tay siết nhẹ cán dùi gỗ đặt bên gối.
– Có vẻ chỉ là giấc mơ . Đêm nay tụi ở đây canh cùng . Có gì thì đường mà xử lý.
Ngoài gió tiếp tục gào lên từng cơn mạnh. Trăng mây che gần hết chỉ chừa một dải sáng mờ soi xuống nấm mộ mới đắp lâu.
Cả ba chuyện trò rôm rả, rượu lời tầm một lúc rượu ngấm. Anh Quý chuốc nhiều quá nên ngủ gục sàn lán. Trọng thoáng lờ đờ nháy mắt hiệu Khuynh xong cả hai lặng lẽ rút lui khỏi lán men theo lối cỏ để chỗ chuẩn từ hôm . Dưới bụi rậm là bộ đồ nghề cuốc, xẻng, d.a.o rựa họ giấu sẵn ở đó.
Họ bắt đầu đào đào mộ khi kim đồng hồ nhích sang gần nửa đêm. Đất nghĩa địa khô rang xen lẫn đá nhỏ và rễ cây khiến từng nhát cuốc vang lên thứ âm thanh khô khốc đanh đanh lạnh như tiếng gõ xuống nắp quan tài sống. Mỗi cuốc bổ xuống đất văng tứ phía bụi bặm phủ lên quần áo bám đầy cả vành tai và khóe mắt.
Gió đêm từ những rặng cây ven nghĩa địa thổi ào điên rại từng cơn quật tung tà áo rít lên từng tiếng như ai đang nghiến răng tức tưởi giữa bóng tối. Cái lạnh của khí trời mà từ lòng đất dâng lên lạnh lẽo âm u ẩm mốc.
Trọng đào lẩm bẩm thần chú trong miệng, một tay siết chặt cán cuốc như bấu víu lấy chút dũng khí cuối cùng sót . Khuynh thì mồ hôi rịn đầy trán dù lưng áo ướt lạnh từ lâu. Mỗi đều giam trong suy nghĩ riêng chỉ tiếng cuốc xẻng là chung đều đặn.
Sau gần một giờ lớp đất cuối cùng cũng dọn xong. Dưới đáy hố sâu hơn một mét chiếc quan tài hiện màu sơn đỏ chói như m.á.u khô . Màu sơn vẫn còn tươi ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ giữa lòng đất tối tăm trông giống một vết thương lành giữa đêm đen tĩnh mịch.
Trọng nhảy xuống hố thận trọng lau lớp đất phủ nắp quan. Anh tay tìm khóa chốt ngẩng lên hiệu:
– Khuynh, xuống phụ tao mau.
Khuynh đội đầu đèn pin run bần bật trong tay mắt dáo dác quanh nhưng chẳng dám thốt nên lời. Khuynh chép miệng c.ắ.n môi trèo xuống đôi bàn tay cứng đờ vì lạnh và sợ.
– Cọt kẹt.
Tiếng nắp quan tài bật mở như xé rách cả khu nghĩa địa. Một luồng khí đặc quánh hôi thối nồng nặc lạnh ngắt lập tức phả thẳng mặt hai họ. Khuynh mặt sang một bên ôm bụng nôn thốc nôn tháo. Trọng bịt mũi khua khua nhưng mắt vẫn dán chặt t.h.i t.h.ể bên trong.
Chị Phương thứ còn của chị đang đó. Thi thể bắt đầu phân hủy da tái bệch như hun khói, mặt méo xệch như gào thét tới rách môi đông cứng . Tóc xõa dài dính bết hai má trũng sâu. Tay đặt chéo dấu nhân n.g.ự.c nhưng đầu ngón co quắp chặt móng sẫm màu tím bầm vết nứt lạ như ai cào rách.
Trọng hít mạnh một c.ắ.n răng lấy đà rút con d.a.o nhỏ lưỡi đen khỏi túi áo. Lưỡi d.a.o ánh sáng loá lên hoà cùng ánh sáng yếu ớt từ đèn pin.
– Giữ lấy tay chị nhanh lên Khuynh?
Hồng
Hà Văn Hồng
Khuynh run rẩy thò tay định cầm lấy cổ tay trái của t.h.i t.h.ể nhưng chạm thét khẽ xong cố dằn . Tay chị Phương lạnh cứng dính nhơn nhớt, lông tay dựng như còn nguyên sống.
Trọng giơ d.a.o lên một nhát đầu tiên phụp lưỡi d.a.o cắm sâu khớp. Máu đen chảy li ti rịn đặc sánh như dầu hắc bốc mùi tanh đến nghẹt thở. Một nhát nữa rắc tiếng xương gãy hẳn vang lên khô khốc như cành củi mục bẻ gãy.
Với hai nhát chặt cánh tay đứt lìa khỏi t.h.i t.h.ể chị Phương.
Khuynh mặt hướng khác dám . Mặt tái mét trắng bệch kèm theo nước mắt ứa vì sợ. Trọng nhanh tay lấy miếng vải đen dán bùa vàng quấn lấy cánh tay lẩm nhẩm chú gói thật kín. Lúc xong thì một cơn gió mạnh thổi vụt qua khiến mấy tờ vàng mã đựng trong túi rơi khỏi ba lô bay tứ tung khắp hố. Trên mặt t.h.i t.h.ể tóc chị Phương cũng khẽ động đậy như ai đó vuốt nhẹ.
– Nhanh. Lấp . Trọng quát nhỏ giọng run rẩy.
Còn.