Chiếc xe ngựa bao vây giữa vòng vén màn lên, một nam nhân trung niên uy nghiêm cao quý bước .
Chỉ một cái , nhận , ông chính là Nam Dương vương.
Gương mặt A Lan bảy phần tương tự ông . Bất kỳ ai cũng sẽ thấy họ là cha con.
Ông trừng mắt chằm chằm ngọc quyết trong tay : "Vật ngươi từ ?"
Ta kể ngọn ngành, nước mắt tuôn rơi: "Cầu Đại nhân mau cứu A Lan, nếu chậm trễ, chỉ sợ Thế tử Điện hạ sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!"
Nam Dương vương sắc mặt trầm xuống, lập tức lệnh cho Hộ vệ đổi hướng.
Ông đưa lên xe ngựa, còn thì cưỡi ngựa . Chúng phi nhanh suốt chặng đường, cuối cùng cũng thấy bóng dáng A Lan.
Lúc , Thẩm Dự dồn đến vách đá. Phía là vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ tan xương nát thịt.
8.
"A Lan!" Ta gấp gáp lao về phía .
Ngón tay khẽ run, thần sắc hoảng hốt, "Nàng... ?" Nói , chú ý đến bóng phía .
Nam Dương vương chấn động, trong mắt thật sự ứa nước mắt nóng hổi. A Lan cũng ngây , định gì đó, nhưng Thẩm Dự cắt ngang.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
"Nghiệt nữ, ngươi còn mặt mũi xuất hiện!"
Thẩm Dự nhận Nam Dương vương, còn tưởng là tìm đến giúp đỡ, lạnh liên tục.
"Tưởng tìm thêm vài , bổn quan sẽ tha cho các ngươi ? Thẩm Trường Yên, ngươi hại c.h.ế.t Chu thiếu gia, mau theo về Chu gia đền tội! Còn tên lưu dân , chắc chắn là xúi giục lưng, bằng ngươi dám tự tiện trốn khỏi thành?"
"Ngay hôm nay, mặt ngươi, bổn quan sẽ xử tử , xem ngươi còn dám chống mệnh lệnh của bổn quan !" Thẩm Dự đầu, định sai bổ khoái tay.
Nam Dương vương còn nhanh hơn ông . Ngay khoảnh khắc ông hạ lệnh, một mũi tên dài xuyên thủng cánh tay Thẩm Dự.
"Bổn vương xem ai dám!"
Tinh binh do ông mang đến thực lực hơn hẳn Bổ khoái của huyện nha. Chỉ một cái chạm mặt, những vây khốn A Lan tóm sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-yen/chuong-6.html.]
Lúc Thẩm Dự mới nhận điều bất thường, kinh hãi nghi ngờ Nam Dương vương: "Ngài, ngài là..."
Nam Dương vương búng nhẹ cây cung tên, ung dung : "Thẩm Huyện thừa sống ở Hoài Vân lâu, nhận bổn vương cũng là lẽ thường. Bổn vương đổi tên, đổi họ, chính là Tiêu Túy đây!"
"Nam… Nam Dương vương Điện hạ!" Nghe lời , Thẩm Dự thần sắc kinh hãi, cố gắng vững, cúi hành lễ.
"Không ngờ Vương gia hạ giá, hạ quan thất lễ kịp nghênh đón!" Ông liếc một cái đầy vẻ hung dữ, như thể trách móc nhắc nhở , cẩn thận mở lời, "Vương gia, nữ tử là nữ nhi của hạ quan, mới cách đây lâu hại c.h.ế.t Chu thiếu gia. Hạ quan chỉ là hành sự theo luật pháp, kính xin Vương gia đừng đứa nữ nhi che mắt!"
Nam Dương vương hừ lạnh một tiếng, phớt lờ , thẳng đến mặt A Lan.
Chỉ thấy Nam Dương vương còn sát khí đằng đằng, nháy mắt khoác lên nụ ôn hòa, "Hài tử ngoan, ngọc quyết là vật của con ?"
A Lan chằm chằm nửa miếng ngọc quyết trong tay ông, gật đầu: " . Từ khi ký ức, ngọc quyết luôn bên cạnh . Người nuôi dưỡng , tên một chữ Lan (澜), nên gọi là A Lan."
"A Lan, A Lan..." Nam Dương vương lặp trong tiếng thở dài mất mát, ánh mắt lóe lên: "Không quê quán của con, là ở ?"
"Bẩm Vương gia, thảo dân là Lân Châu, quê hương lũ lụt, mới lưu lạc đến nơi ."
"Lân Châu..." Nam Dương vương trầm ngâm, lẩm bẩm: "Không sai, đ.á.n.h tráo hài tử , quả thực xuất từ Lân Châu. A Lan, để xem con."
Giữa hai hàng lông mày ông giấu một tia căng thẳng. Ông mặt , lật xem vị trí tai trái A Lan.
Chỉ thấy mặt chiếc tai mỏng của thiếu niên, một vết bớt hình lưu vân quá rõ ràng.
Vừa thấy vết bớt , Nam Dương vương thể kiềm chế nữa, ôm chầm A Lan lòng, "Lan Nhi, cha tìm con ròng rã mười lăm năm, cuối cùng cũng tìm con !"
Ông lấy nửa miếng ngọc quyết còn từ trong lòng, khớp nối khít với .
A Lan nhắm mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Cha."
Phụ tử nhận , đáng lẽ là chuyện vui kinh thiên. Thẩm Dự như rớt xuống hầm băng, khụy xuống t.h.ả.m hại.
"Vương gia... Vương gia, hạ quan mắt thấy Thái Sơn, A Lan chính là Thế tử Điện hạ, xin Vương gia và Thế tử tha tội!" Ông quỳ đất, mất vẻ uy phong nãy.
Ánh mắt A Lan lướt qua ông , vén tay áo lên, để lộ cánh tay lành hẳn, "Cha, cậy là Huyện thừa địa phương, tùy ý đ.á.n.h giết. Nếu nhờ Trường Yên cô nương, e rằng Lan Nhi sớm ông đ.á.n.h c.h.ế.t ."
Nhìn những vết bầm tím do gậy gộc để , sắc mặt Nam Dương vương tối sầm: "Yên tâm, cha nhất định sẽ đòi công bằng cho con."
Lời thốt , Thẩm Dự còn cơ hội đầu nữa. Ông tuyệt vọng , đột nhiên quỳ gối mặt cầu xin: "Trường Yên, Trường Yên, con và Thế tử Điện hạ quan hệ thâm hậu, mau giúp cha cầu xin Điện hạ! Chuyện đều là hiểu lầm, cha sai , cha nhất định sẽ đền bù cho các con!"