Trường Minh Cung - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:40:13
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

Trước đại hôn, Cố Dặc trở về. Huynh gầy nhiều, biên ải lạnh giá chắc hẳn chịu ít khổ cực. Huynh mặc bộ huyền y thêu chỉ vàng lấp lánh, tôn lên vẻ dũng phi phàm. Bộ đồ chọn từ năm ngoái, hẹn ước hôm nay ngắm hội đèn l.ồ.ng sẽ mặc, ngờ hôm đó bận đ.á.n.h trận về kịp.

Gặp , nhất thời mở lời thế nào. Ta xích đu, ở phía chậm rãi đẩy. Sau một hồi im lặng, lên tiếng :

"Vãn nhi, nếu bằng lòng, đưa biên ải. Cái chức Thái t.ử phi nếu thì nữa."

Ta hiệu cho dừng , đưa tay sờ lên mặt . May quá, sương gió phương Bắc mặt thương. Ánh mắt sắc lạnh của đối với ngoài thì lạnh thấu xương, nhưng nếu đối diện với , nó sẽ tan thành nước xuân đầy tình tứ.

"A Dặc, chúng thực sự thể chạy trốn ? Khắp thiên hạ , chẳng đất của vua."

"Vãn nhi, ở biên ải binh quyền, triệu quân chẳng lẽ chống thánh ý ? Vì , dù kẻ loạn thần tặc t.ử trong miệng dân chúng cũng cam lòng."

Ta cố nén nước mắt, sợ nhận sẽ đưa ngay lập tức.

"Có câu của là đủ , đời còn gì hối tiếc nữa. Ta cầu gì khác, chỉ mong Cố tiểu tướng quân bách chiến bách thắng, bình an hỷ lạc."

"Vãn nhi, định buông tay ?"

Ta dám trả lời, tự nhốt trong phòng. Huynh gốc cây lê, hoa lê lả tả rơi đầy vai. Khoảnh khắc đó như mơ hồ, cạnh , phủi cánh hoa cho , chúng ước nguyện sinh sinh thế thế bên .

Tỉnh dậy mới bàng hoàng nhận đó chỉ là một giấc mơ. Vân Nhi đưa tới một bức thư là do Cố tiểu tướng quân để . Bức thư thơm mùi hoa lê, nhớ sở thích của . luôn quên mất rằng điều thích nhất chính là .

"Đợi về cưới nàng" – đó là bức thư cuối cùng nhận , đó chỉ còn là những bản báo cáo quân sự khẩn cấp truyền về.

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truong-minh-cung/chuong-3.html.]

Từ khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, Đông Cung học tập cung quy lễ nghi. Giáo dẫn ma ma quản thúc c.h.ặ.t, mỗi ngày sáu canh giờ: hai canh giờ học lễ nghi, hai canh giờ học nữ đức, hai canh giờ học thuật cung đấu. Ngoại trừ môn cuối cùng , những môn khác đều hứng thú, bởi những thứ đó học ở nhà từ sớm, nay học chỉ thêm chán ghét.

Cũng may buổi trưa Dung Tề sẽ đến dùng bữa cùng . Dù lòng vui vẻ gì, nhưng ít cũng bầu bạn, nếu ngay cả lúc ăn cơm cũng ma ma quản giáo. Hơn nữa, cũng thể mất mặt Hoàng hậu nương nương, ý tác hợp tình cảm của chúng , đành nhận lấy tâm ý .

Ta khác với Thái t.ử, phủ Trấn Quốc Công đều là võ tướng, ăn uống câu nệ tiểu tiết, cả nhà quây quần náo nhiệt. thiên gia giảng cứu "ăn , ngủ lời", nghĩ đến việc Dung Tề hằng ngày dùng bữa lạnh lẽo, thấy thương cảm cho vị Thái t.ử mặt. Ta kể chuyện triều đường, kể chuyện hậu cung thú vị. Đang , bỗng nắm lấy tay :

"Vãn Vãn, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của . Ta thích cuộc sống gò bó trong cung, nhưng hứa sẽ luôn ở bên , tuyệt đối để thấy buồn chán."

Ta rút tay , thể hứa với . Cố Dặc vẫn về, tin sẽ trở về. Sự tuyệt tình của tổn thương lòng Dung Tề, nhưng vẫn mệt mỏi mà tìm cách khiến vui, đích đưa về phủ Trấn Quốc Công, phàm là việc thể , bao giờ mượn tay khác. Chàng như , thấy dù là cô nương  nhất thế gian cũng xứng với .

13.

Tết Nguyên Tiêu năm , Đông Cung treo đầy đèn l.ồ.ng, rực rỡ sắc màu. Dung Tề đưa khỏi cung dạo phố. Chàng mang theo nhiều thị vệ, chỉ mặc một bộ tố y trắng muốt, tóc cột bằng băng lụa cùng màu, trông thanh khiết thoát tục như một vị trích tiên giáng trần.

Giữa phố xá đông đúc, luôn bên cạnh, dùng hình cao lớn của để che chắn, bảo vệ khỏi dòng xô đẩy. Khi mải mê theo một chiếc đèn hoa sen, lặng lẽ mua nó và đưa đến mặt :

"Vãn Vãn, cầu nguyện , ước nguyện của nàng nhất định sẽ thành hiện thực."

Nhìn ánh nến lung linh soi rõ gương mặt ôn nhu của , trái tim bỗng chốc nhịp. Có một khoảnh khắc nghĩ, nếu như gặp , nếu như chúng gặp sớm hơn một chút, liệu kết cục khác ? Ta thực sự rung động sự chân tình của vị trữ quân , nhưng bóng hình thiếu niên năm biên ải vẫn là một vết sẹo khó lành trong lòng .

14.

Ba tháng , tiếng kèn thắng trận vang dội khắp kinh thành. Cố Dặc khải trở về. Huynh dẫn đầu đại quân, cưỡi lưng ngựa, giáp sắt sáng ngời ánh mặt trời, oai phong lẫm liệt khiến vạn kinh hãi. Bách tính hai bên đường tung hô vang trời, gọi tên "Cố tướng quân".

Khi đó, đang trong kiệu phượng của Thái t.ử phi ngang qua phố chính. Ta thể vén rèm lên, thể cùng bách tính để đón chào . Ta trong gian chật hẹp, nước mắt lặng lẽ rơi khi tưởng tượng về một cuộc sống bình dị nơi biên ải, cùng cưỡi ngựa ngắm tuyết, điều mà giờ đây trở thành ảo mộng xa vời.

 

Loading...