Trùm Trường Vậy Mà Là Một Con Mèo - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-28 13:50:28
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi gửi một loạt tin nhắn cho Diệp Cảnh, nhưng cậu ấy không trả lời.
Nửa tiếng sau, Diệp Cảnh nhắn lại:
[Không nói sớm.]
[Tôi đang ở dưới khu cậu ở, xuống đi bệnh viện với tôi.]
Gì vậy trời, rõ ràng tôi có nói rồi, là cậu không xem đấy chứ.
Đúng là nhức đầu muốn xỉu. Tôi vội vã thu dọn rồi chạy ra ngoài.
Diệp Cảnh đứng dưới cột đèn đường, dáng người cao ráo, bóng đổ dài trên mặt đất.
"Cậu mặc ít vậy?"
"Ra gấp quá nên..."
Tôi còn chưa nói hết câu, một chiếc áo khoác đã phủ lên vai, mang theo hương nước xả thơm nhẹ và cả nhiệt độ cơ thể của cậu ấy.
"Buổi tối trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh."
Vừa nói, Diệp Cảnh còn đưa tay xoa đầu tôi.
Ngón tay len vào giữa mái tóc, đầu ngón lạnh lạnh lướt qua gáy, cảm giác tê tê lan từ cổ xuống tận sống lưng.
"Đuôi tóc vẫn còn ướt."
Tôi theo phản xạ lập tức lùi lại vài bước.
Diệp Cảnh cũng nhận ra, vội thu tay về, ho khan một tiếng.
Ánh trăng rọi xuống hai đứa, giữa chúng tôi vẫn giữ khoảng cách hơn một mét.
Im lặng, chính là "Cầu Cambridge" của đêm nay.
Không khí lúc ấy, vừa ngại ngùng vừa lạ lùng.
Tôi lén liếc Diệp Cảnh, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt chạm nhau, cả hai khựng lại một nhịp, sau đó lập tức quay đi, cực kỳ ăn ý.
Không phải chứ, đây là cảnh trong phim ngôn tình sao?
"À... cho tôi xem vết thương đi." Tôi chủ động phá vỡ sự im lặng.
Diệp Cảnh đưa tay bị thương ra, tôi đỡ lấy trong lòng bàn tay.
Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng nổi bật trên bàn tay đẹp như vậy, trông vẫn khá nghiêm trọng.
"Sao bị cào thế này? Bây giờ còn đau không?"
"Không đau."
Ơ, nửa tiếng trước không phải còn bảo đau sao?
"Vừa nãy còn nói hơi đau mà, sao giờ hết đau rồi?" Tôi không nhịn được bật cười, trêu ghẹo.
Diệp Cảnh mím môi, rút tay lại, quay người bước đi nhanh.
"Đi mau, chậm nữa là bệnh viện đóng cửa đấy."
Cậu ấy cao, chân dài, mỗi bước như nửa mét. Tôi phải chạy nhỏ để đuổi theo, thoáng thấy vành tai cậu ấy đỏ ửng.
"Có bệnh viện nào sáu giờ đã đóng cửa đâu?"
Tôi tiếp tục chọc, giả vờ mệt mỏi: "Đi chậm chút đi, tôi theo không kịp."
Diệp Cảnh thật sự giảm tốc, nhưng không nhìn tôi, quay đầu đi chỗ khác, lầm bầm với không khí:
"Ai bảo cậu đi chậm."
Tôi chợt nhận ra Diệp Cảnh không giống như lời đồn chút nào.
Cậu ấy không phải kiểu côn đồ hổ báo, ngược lại còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Cậu ấy giống mèo con vậy, ngoài mặt thì hung dữ, hở chút là cong lưng xù lông, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve, là sẽ đỏ mặt mà ngoan ngoãn nằm im.
Cảm giác như duyên phận thật kỳ diệu.
Rõ ràng trước đây tôi và cái tên "đại ca trường thích đánh nhau" ấy chẳng liên quan gì, mà giờ lại thân thiết thế này.
Tôi đưa Diệp Cảnh đến bệnh viện băng bó xong, cậu ấy còn đưa tôi về tận nhà.
Đêm cuối xuân, gió nhẹ mơn man, có một thứ tình cảm không tên lặng lẽ nảy mầm.
Tâm trạng tôi bỗng dưng rất tốt, liền quay sang nói một câu:
"Mai gặp nhé."
Quất Tử
Diệp Cảnh đứng trong hành lang tối, không thấy rõ nét mặt, nhưng giọng cậu lại rất nhẹ:
"Ừ, mai gặp."
Về đến nhà, tôi mới sực nhớ quên trả áo khoác cho Diệp Cảnh rồi.
Tôi gấp áo lại thật gọn, nghĩ bụng: Thôi kệ, mai gặp thì trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-vay-ma-la-mot-con-meo/chuong-4.html.]
Nhưng hôm sau lại chẳng gặp được Diệp Cảnh đâu cả. Trái lại, tôi lại bị một tên kỳ lạ bám theo suốt cả ngày.
Là nam thần khoa Toán – Thẩm Bộ, người có mái tóc trắng toát nổi bật hết phần thiên hạ.
Kể từ lúc vô tình đụng mặt ở căn-tin, hắn liền bám lấy tôi như thể là một miếng kẹo cao su dính chặt muốn gỡ cũng không được.
"Cậu là Giang Vận Vận đúng không? Tôi biết cậu đấy!" Hắn còn nói to nữa chứ, vừa thấy tôi từ xa đã la lên oang oang.
Gây ra bao nhiêu ánh mắt tò mò đổ dồn về phía tôi.
"À... cảm ơn cậu vì đã biết tôi."
"Không nhận ra tôi sao?" Thẩm Bộ nhìn tôi đầy kỳ vọng, ánh mắt tha thiết đến mức khiến tôi cảm thấy mình như vừa làm chuyện gì có lỗi.
"Biết chứ, cậu là Thẩm Bộ, nam thần khoa Toán."
Nhưng câu trả lời dường như không đúng kỳ vọng của hắn, gương mặt rầu rĩ hẳn đi.
Chỉ chốc lát sau, lại hồi phục tinh thần như chưa từng có chuyện gì.
"Không sao, mình từ từ cũng được. Cậu ăn cơm chưa? Hôm nay tâm trạng cậu có tốt không?"
Tôi dừng bước, quay đầu đối mặt với hắn: "Cậu đoán xem tôi vừa vào căn-tin làm gì?"
"Ờ..." Hắn gãi đầu cười trừ.
Cái tên này tư duy logic tệ vậy mà cũng học được toán? Thật không hiểu nổi.
Còn tâm trạng à? Từ lúc gặp cậu thì không tốt lắm đâu.
Thế là suốt cả đoạn đường, Thẩm Bộ cứ ríu rít đi theo sau tôi không ngừng nghỉ. Do hắn quá điển trai nên đi tới đâu cũng khiến người ta quay đầu nhìn.
Ban đầu tôi còn lịch sự đáp lại vài câu.
Cho đến khi những lời hắn nói càng lúc càng kỳ quặc.
"Vận Vận nhìn kìa, mây trên trời trông giống cát cho mèo."
"Vận Vận, nhìn con bướm kìa, tôi có thể bắt nó ăn luôn đấy!"
"Cây này đẹp ghê, muốn trèo lên nằm phơi nắng quá..."
"Thẩm Bộ, cậu... có mắc bệnh tinh thần gì không vậy?"
Tôi toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nhịn không nói ra.
"Đợi đã, cậu cũng muốn vào à? Tôi phải học chuyên ngành rồi đó."
Tôi chặn Thẩm Bộ ngay cửa lớp, nói rõ nếu cậu ta mà vào là tôi sẽ giận thật.
Tôi phớt lờ ánh nhìn đáng thương của cậu ta, đi thẳng vào lớp, chọn chỗ xa cửa sổ và cửa ra vào nhất rồi ngồi xuống.
Thẩm Bộ nhận được cuộc gọi, quay đầu lại nhìn tôi tiếc nuối rồi rời đi.
Một lát sau, điện thoại rung vài cái – là tin nhắn từ cậu ta:
[Vận Vận, tớ có chút việc (ó﹏ò)。
Tớ đi trước nhé, lát nữa quay lại tìm cậu nha~]
...Thôi khỏi về cũng được á.
Vừa rồi không những bám theo tôi không dứt, mà còn xin luôn cả liên lạc. Tôi chỉ thấy nhức đầu vô cùng, quyết tâm tan học sẽ chuồn lẹ.
Bạn thân tôi – Tô Manh bỗng túm lấy tôi, vẻ mặt đầy hóng hớt:
"Trời ơi Giang Vận Vận, cậu làm sao mà quen được Thẩm Bộ thế hả?"
"Tôi bảo là sáng đi ăn ở căn-tin rồi gặp cậu ta, cậu tin không?"
"Không!" — Tô Manh nghiêm túc, "Cậu chỉ đến học thôi mà cậu ta đứng ngoài lớp y như cô dâu mới gả, tiễn chồng ra chiến trường đó biết không?"
Tôi bật cười: "So sánh gì kỳ vậy trời?"
Mà cũng đúng ghê.
"Thẩm Bộ đẹp trai thật đấy, đúng là nam thần khoa Toán có khác." — Cô ấy tựa má vào tay, ánh mắt mơ màng.
Tôi thầm nghĩ: đẹp trai đâu không thấy, chỉ thấy trí tuệ thiếu hụt.
Tôi mở điện thoại, tin nhắn giữa tôi và Diệp Cảnh vẫn dừng ở chỗ tôi gửi lúc sáng sớm. Vẫn chưa hồi âm.
"Trời ơi, cậu nhìn điện thoại bao nhiêu lần rồi đó!" — Tô Manh lên tiếng ngay khi thấy tôi vừa liếc điện thoại.
"Có à?"
"Có chứ! Tớ đếm rồi đấy, từ đầu buổi đến giờ cậu xem tới mười một lần! Trước kia đi học, cậu đến điện thoại cũng chẳng buồn nhìn nữa kìa!"
Cô ấy cười gian, ghé lại gần như muốn moi ra cho bằng được:
"Nói đi, đang yêu đúng không?"
Mặt tôi nóng bừng, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của Diệp Cảnh.
"Không có! Nếu yêu rồi thì tôi chẳng cho cậu xem đầu tiên ấy chứ?"
"Ừ, nghe cũng hợp lý."