TRÙM TRƯỜNG GÀO THÉT TRONG VÔ VỌNG - 8+9

Cập nhật lúc: 2025-10-23 18:28:27
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Nhà của Kỳ Liên cách trường xa lắm.

 

Đó là căn nhà hai tầng màu trắng, tường mọc hoa tử đằng, chắc là bao nhiêu, nhưng tinh xảo.

 

Mà quản gia hả, , cả hiệu trưởng trường .

 

Khác với hình ảnh lịch lãm đeo kính gọng mỏng, mặc vest lịch sự ở trường, ở nhà hiệu trưởng mặc quần đùi, dép lê, trong miệng còn ngậm một que tăm.

 

ở cửa, ngơ ngác ông .

 

từng trải, ông nhanh chóng vứt tăm thùng rác ở cửa: “Cháu là Bạch Tô ? Chào mừng cháu đến nhà.”

 

Ông .

 

Chắc hẳn ông về chuyện của .

 

ông hề cách xa như những khác.

 

Khó tin thật.

 

“Quản gia, mau rằng đây là đầu chủ đưa con gái về nhà! Nói là mười năm thiếu gia từng ! Lần đầu thấy chủ vui vẻ như …”

 

giơ tay đ.á.n.h khuôn mặt thờ ơ nhưng nội tâm đang điên cuồng gào thét của Kỳ Liên.

 

Kỳ Liên trừng mắt với vẻ mặt hung dữ.

 

sớm rõ bản chất thật của , ai mà sợ con cừu nhe răng múa vuốt chứ?

 

theo hiệu trưởng, đầu .

 

Bình thường đáng lẽ nên đưa đến phòng khách để uống , ăn trái cây, bài tập... ông thì , dẫn đến thẳng phòng của Kỳ Liên.

 

Mở cửa phòng , thấy bức tường là sách, sợ đến đờ .

 

“Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ bỏ trốn của

 

“Vương phi xinh ngổ ngáo”

 

“Cầm tù”

 

...

 

Tên ! Hóa đây là lý do vì Kỳ Liên suốt ngày dặt dẹo.

 

xem qua ?” hỏi Kỳ Liên.

 

Kỳ Liên gật đầu.

 

Trong lòng nghĩ: “Đừng xem *Cầm tù", "Tù nhân", "Cấm yêu", …”

 

lấy cuốn "Cầm tù" xuống, tiện tay mở .

 

"Sóng nước nhộn nhại, cô xiềng xích giam cầm, dựa lưng bức tường lạnh lẽo, thể nóng rực, khó nhịn thở dốc…”

 

“Bộp” cô đóng cuốn sách .

 

Thôi, cảm ơn.

 

9.

 

bắt đầu hối hận vì theo Kỳ Liên về nhà.

 

đóng sách .

 

Hắn nghĩ: “Mặt cô đỏ lên thật dễ thương.”

 

uống ngụm nước.

 

“Cô uống ly nước của , tính là hôn gián tiếp nhỉ?”

 

cẩn thận sặc.

 

“Cô sặc, cần hô hấp nhân tạo ?”

 

thật sự cạn lời : “Tuổi còn trẻ thì nên xem cái gì lành mạnh thôi.”

 

Hắn : “ chỉ thôi mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-gao-thet-trong-vo-vong/89.html.]

Chịu thua.

 

Không trêu , trốn.

 

phòng bên cạnh để tắm rửa, cương quyết từ chối khăn tắm Kỳ Liên đưa, còn khóa cửa phòng .

 

thói quen ngủ sớm, tắm xong thì sách một lát, dần dần cảm thấy buồn chán nên thử tiếng lòng của Kỳ Liên ở cách xa.

 

xuống lầu thì gặp hiệu trưởng.

 

Ông bàn , vẫy tay với : “Bạn học Bạch Tô, xuống đây.”

 

Suy nghĩ một hồi, qua đó xuống.

 

Hiệu trưởng đưa chén đến mặt : “Trà Ô Long, uống thử xem thích ?”

 

nhúc nhích, thẳng về phía ông : “Thầy em cách xa Kỳ Liên một chút ?”

 

Hiệu trưởng sửng sốt một lúc, cong mắt : “Em hiểu lầm . Chính thầy chuyển thằng bé đến lớp của em, cũng là thầy thằng bé bạn cùng bàn với em.”

 

Đến lượt cô ngây ngẩn cả : “Tại ?”

 

“Vì Kỳ Liên. Thầy tin rằng em cũng nhận Kỳ Liên bình thường, thằng bé … vấn đề về tâm lý khá nghiêm trọng.”

 

Không hề thấy, cảm ơn thầy.

 

“Thực chất là thầy tuyển em trường, tất nhiên là thành tích của em cũng đủ tiêu chuẩn … thầy sợ em học nên mới hỗ trợ bộ sinh hoạt phí và miễn một nửa học phí.”

 

“Toàn bộ tiền đều là cá nhân thầy chi trả.”

 

Thầy hiệu trưởng tủm tỉm , vẻ ngoài tao nhã khiến chẳng ông tính kế

 

Thậm chí, thầy còn thích nợ ân tình của ai cả.

 

đè nén sự khó chịu: “Thầy em gì?”

 

“Thầy mong là em thể bạn với Kỳ Liên, , nếu thì nhất là trở thành bạn gái.”

 

lạnh: “Thầy hy vọng bạn gái của đổi từ lợi ích ?”

 

“Tại ? Thầy giàu, nhưng Kỳ Liên còn giàu hơn. Tài sản cá nhân của thằng bé gấp năm của thầy. Ít nhất ở Đồng Thành ai thể so sánh với thằng bé. Em suy nghĩ thêm ?”

 

thừa nhận là động lòng.

 

Nếu thể chơi xơi nước thì ai nỗ lực từng ngày vì một tương lai chắc chắn?

 

Chỉ là, “Kỳ Liên nữ thần của , giữ ảnh của cô trong ví. Cậu thực sự trân trọng nó.”

 

“Là em đó,” hiệu trưởng khẳng định, “Chính là em.”

 

Không thể nào! phản bác theo bản năng.

 

Từ nhỏ tính của tùy tiện, chỉ thích mặc quần dài, tuyệt đối mặc váy … kịp thì chợt nhớ .

 

Sinh nhật hai năm , tặng một chiếc váy quà.

 

Ánh mắt của bà tràn đầy vẻ mong đợi, nên mặc .

 

Sau đó trải qua một ngày đầy lúng túng.

 

“Em nhớ ?” Thầy hiệu trưởng hỏi cô, “Trước đây em từng gặp thầy .”

 

Cô mím môi : “Em nhớ rõ.”

 

Lúc đó quá nhiều chuyện xảy , thể gặp Kỳ Liên, nhưng nhớ lúc đó.

 

Ngày , chỉ nhớ rõ suýt cha dượng xâm phạm.

 

Chỉ nhớ rõ vì bảo vệ , hy sinh bản .

 

vắt óc suy nghĩ, hiện tại chỉ nhớ rõ nỗi sợ hãi trong hỗn loạn và dòng m.á.u đỏ chót chảy cơ thể của ,i.

 

“Xin , thầy ý định đào vết thương của em, thầy chỉ rằng đó thể là ngày cuối cùng của em, nhưng mới Kỳ Liên là một cuộc đời mới. Đó là cuộc sống mà em mang cho thằng bé.”

 

“Các em đều sống trong bóng tối, thầy một ý nghĩ kì lạ, rằng các em thể cứu vớt lẫn .”

 

“Kỳ Liên hề gì về chuyện của em, thầy chỉ là em cô lập. Thằng bé vì em mà Đồng Thành, cũng vì em mà lấy dũng khí trường …”

 

“Bạch Tô, chỉ em mới thể cứu thằng bé, và ngược , cũng chỉ thằng bé mới cứu em.”

Loading...