TRÙM TRƯỜNG GÀO THÉT TRONG VÔ VỌNG - 14+15
Cập nhật lúc: 2025-10-23 18:30:10
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14.
Hiệu trưởng gian nan lên tiếng, đôi mắt ửng đỏ với giọng đầy hận ý với kế: “Lúc đó thằng bé mới chín tuổi.”
Hô hấp của liền nghẹn .
Lồng n.g.ự.c như d.a.o nhọn đâm, đau đớn khiến bất giác thả nhẹ thở.
Hóa cuộc sống của Kỳ Liên khó khăn đến .
Có bắt nạt, tra tấn từ lúc còn là một đứa trẻ còn quấn tã ?
Làm tàn nhẫn như !
Không, bà xứng đáng con !
“Sau , nhà họ Kỳ tốn nhiều tiền để tìm bác sĩ tâm lý ở khắp nơi để chữa trị cho Kỳ Liên nhưng thành công."
"Kỳ Liên cũng tin tưởng bất cứ ai.”
“Vì danh dự của bản , nhà họ Kỳ che giấu hành vi xa của đàn bà đó, chỉ đuổi bà , nực ?”
“Ba năm thầy về nước, đến nhà họ Kỳ để gặp Kỳ Liên thì mới chuyện … Thầy luôn cho rằng thằng bé sống , còn tưởng thằng bé giống với nhà họ Kỳ thích thầy nên mới phớt lờ thầy.”
“Đã bảy năm trôi qua, Bạch Tô, chỉ trò mới thể tiếp xúc gần với thằng bé.”
Đau thương và hối hận mặt thầy hiệu trưởng là giả, cũng giống như , thật sự đau lòng cảnh ngộ của Kỳ Liên.
Thậm chí so với , còn thêm sự áy náy và tự trách.
“ việc thì liên quan gì đến hai tên côn đồ ?”
Thầy hiệu trưởng chút chột mặt : “Kỳ Liên nhát gan, dám tiếp cận em. Hai năm qua, hai chỉ gặp mặt một , thằng bé nhớ em trông thế nào… Thầy thấy thằng bé thực sự quá mất thời gian nên mới sắp đặt một cuộc gặp mới cho hai đứa .”
nghi ngờ thầy hiệu trưởng cũng về vách tường đầy tiểu thuyết trong phòng của Kỳ Liên.
“Hai năm , khi gặp em, Kỳ Liên bắt đầu chủ động tiếp nhận trị liệu, bắt đầu nghĩ thoáng hơn và sống như bình thường … Vị trí của em trong lòng của thằng bé giống với khác, thằng bé thực sự thích em. Thầy chỉ là thúc đẩy quá trình nhanh hơn mà thôi.”
“Bạch Tô, em thực sự là hùng trong lòng của thằng bé.”
phản bác rằng như .
Lời kịp , tự nhiên nhớ mấy hôm , Kỳ Liên kiên định chẳng hề sợ hãi cạnh cửa sổ khi xô đổ bàn học.
Hắn thể nhát gan, sợ hãi, nhưng nếu là vì , cũng thể dũng cảm vô cùng.
Lòng cô thật chua xót.
Vừa đau lòng chút rung động.
“Trong nhận thức của Kỳ Liên, cuộc sống hằng ngày ở trường cũng chẳng yên bình chút nào … Giáo viên thì đàn áp, các bạn học thì sức bắt nạt, bọn côn đồ ở ngoài trường thì trấn lột thằng bé. Đây mới là cuộc sống hằng ngày của thằng bé.”
“Nếu gì xảy thì thằng bé sẽ hoảng sợ. Sợ rằng giây tiếp theo, bản sẽ rơi địa ngục, luôn sống trong nỗi bất an.”
“Thầy chắc em hiểu chứ?”
Cô gật đầu.
Có gì mà hiểu?
Đối với bình thường thì cuộc sống của học sinh chỉ sự đơn thuần và niềm vui. đối với Kỳ Liên, nó là bóng tối, là nỗi thống khổ.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn sống như thế .
15.
tạm tin lời giải thích của thầy hiệu trưởng.
chỉ ngoài cuộc, quan sát thấy thầy hiệu trưởng cũng tận tâm tận lực chăm sóc Kỳ Liên.
Thầy hiệu trưởng mời bác sĩ tư nhân cũng là chuyên gia hàng đầu về tâm lý học. Mặc dù ông gì cụ thể, nhưng khi khỏi phòng điều trị, tâm trạng của Kỳ Liên bình thường trở .
Hắn ngủ như ngủ đông suốt ba ngày mới tỉnh .
Khi thấy ở bên giường, hai mắt của liền đỏ lên, bày vẻ cực kỳ thương tâm.
dính m.á.u của nên tiếng lòng, nhưng thể đoán ý .
Hắn ôm.
mở rộng hai cánh tay về phía của : “Bạn trai, ôm em một cái nào.”
Kỳ Liên lao tới.
Hắn kháng cự sự đụng chạm của khác, nhưng hề do dự chui lòng của .
thấy vành mắt của thầy hiệu trưởng bên cạnh cũng đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trum-truong-gao-thet-trong-vo-vong/1415.html.]
cẩn thận ôm eo Kỳ Liên, : “Đừng sợ, em ở đây.”
…
Được sự cho phép của Kỳ Liên, xem bức ảnh trong ví của .
là .
Tuy rằng chỉ một góc mặt rõ ràng.
vẫn nhận đây chính là .
Mà đằng là mái của một ngôi nhà cũ, bên lan can đang lặng lẽ ngắm cảnh sắc của thành phố về đêm.
Từ ngày nhảy lầu, thích ở chỗ cao, cũng ít khi ở những chỗ như .
Chỉ đúng một là lúc ý định vứt bỏ bản .
Thật hiểu, lúc đó chẳng gì, bản cũng là nạn nhân cũng mất duy nhất, mà tại những xung quanh trách mắng?
Tại đáng c.h.ế.t?
Vậy thì c.h.ế.t là đúng ?
sợ khác nên mới cố tình tìm đến căn nhà cũ đổ nát ở mái nhà, nhưng do dự.
Mẹ dùng cả tính mạng của để cứu , thể dễ dàng đầu hàng như .
mà, hiện thực quá tàn khốc và đầy cam go!
nhẹ nhàng bước về phía , trong lòng chỉ còn sự trống rỗng. Cho đến lúc một lực mạnh từ phía bất ngờ ập đến kéo trở thế giới .
Đó là một thiếu niên nhỏ tuổi. Tuy trong bóng đêm khiến thấy khuôn mặt, nhưng giọng từ tốn và rõ ràng.
Hắn : “Đừng nhảy."
"Cậu sai, đừng nhảy.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi níu giữ .
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay tuôn cuồn cuộn như sông vỡ bờ.
bụm mặt .
, hề sai. Người sai là .
Chàng trai nữa, mà chỉ yên lặng bên cạnh .
Cho đến khi đủ, tâm trí của cũng tỉnh táo hơn, cảm xúc định hơn thì mới thấy chuyện thật là hổ, bèn tỏ vẻ thoải mái mà , : “Mình chỉ lơ đãng chút xíu thôi. Thực gì là thể, chỉ cần đủ mạnh mẽ thì chẳng gì thể đ.á.n.h bại .”
“Thay vì buông bỏ thì sẽ cố gắng để nên mạnh mẽ! Có đúng nào?”
Cậu bé liền gật đầu.
“Anh trai nhỏ, cảm ơn cứu , gì mới trả ơn cho ? Lấy báo đáp ?"
Tối đó Kỳ Liên hề đồng ý.
Hắn chạy trối c.h.ế.t.
cho rằng luôn .
khi bức ảnh , luôn núp trong bóng tối để ở bên cạnh ?
nắm bức ảnh trong tay, tỉnh táo thì ngẩng đầu hôn lên môi của Kỳ Liên.
l.i.ế.m lên vành môi của .
Trong nháy mắt, thấy tiếng hét chói tai quen thuộc vang lên trong đầu.
“A a a a a a!”
“Chị gái thật là mềm!"
"Thật chị sinh cho một con khỉ con! Ngay lập tức! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!”
…
sững .
Hay thật, dính nước bọt cũng thể thấy tiếng lòng của ? Vậy , khi quan hệ của hai tiến thêm một bước nữa, khi chuyện lớn hổ thì chẳng lẽ chịu đựng thấy tiếng thét chói tai của vang lên trong đầu ?
Suy nghĩ mới thoáng qua khiến sửng sốt.
bắt đầu suy nghĩ cho chuyện ?