Trục Ngọc - Chương 4.2: Mơ thấy nàng
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:48:17
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Đêm ấy, Tạ Chinh – người xưa nay hiếm khi mộng mị – lại quỷ dị mơ thấy nữ tử đã cứu mình.
Trong mộng, nàng vui vẻ đuổi theo một con heo, chợt rút ra đao lớn, rạch bụng heo, lôi ra một đoạn ruột dài, quay đầu cười nói với hắn: "Đây chính là lòng heo, ta nấu cho ngươi ăn."
Trong mộng, tiếng heo kêu vang vọng, trùng khớp với tiếng heo ngoài hiện thực, khiến Tạ Chinh bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Tiếng heo kêu bên ngoài vẫn chưa dứt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn mờ sáng.
Dưới lầu đã có tiếng người qua lại, e là phu thê nhà kia đã dậy sớm, giúp nàng g.i.ế.c heo.
Nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, sắc mặt Tạ Chinh càng thêm khó coi.
Đuổi heo, g.i.ế.c heo, lòng heo… tất thảy những gì liên quan tới nàng dường như không thể thiếu heo.
Hắn day day ấn đường, nhắm mắt, cố gắng phớt lờ tiếng heo kêu chói tai bên ngoài.
Chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi, Hải Đông Thanh đã mang tin về, các thuộc hạ của hắn sẽ mau chóng tới đón, chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này.
Hắn sẽ lưu lại một khoản bạc hậu hĩnh cho nàng và hai lão phu thê kia để đáp tạ.
.....
Hậu viện Phàn gia, Phàn Trường Ngọc đã buộc chặt con heo lên ghế g.i.ế.c heo, nàng vốn theo phụ thân học nghề, khí lực kinh người, con heo mà mấy tráng đinh hợp sức mới giữ được, nàng chỉ cần một mình đè là đủ.
Chiếc ghế g.i.ế.c heo của nhà nàng không phải làm bằng gỗ mà là ghế đá do phụ thân nàng đặc biệt đặt thợ làm.
Buộc chặt heo xong, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích nổi, cũng đỡ phải giữ đuôi.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Con d.a.o cắt tiết dài, sắc bén đ.â.m thẳng vào cổ họng heo, gần như ngập cán dao, tiếng heo kêu thảm thiết lập tức tắt lịm, m.á.u heo tuôn ra, chiếc chậu gỗ bên dưới hứng đầy tràn.
Giết heo quan trọng nhất là một đao chí mạng mới xem là cát lợi, m.á.u heo phải để chảy càng nhiều càng tốt.
Đại Nương giúp việc nhìn chậu m.á.u đầy, liền cười nói: "Chậu huyết này đủ ăn mấy ngày rồi."
Phàn Trường Ngọc không đáp, rút dao, sắc mặt lạnh lùng hiếm thấy, trên mặt và tay áo vương vài giọt m.á.u tươi.
Mỗi khi nàng xuống tay g.i.ế.c heo, tựa như biến thành một người khác, khiến người ta không dám đến gần, tựa như trên người nàng mang theo sát khí của đồ tể.
Trường Ninh ở cạnh cửa ngó đầu ra nhìn về phía sân, Triệu đại nương nói: “Ninh Nương đi bên ngoài chơi, tiểu hài tử đừng xem mấy cái này, nếu không ban đêm mơ thấy ác mộng.”
Trường Ninh nhỏ giọng nói một câu “Ta mới không sợ”, chậm rì rì rời đi.
Phàn Trường Ngọc làm hết thảy vô cùng thuần thục, từ cạo lông heo, mổ bụng, treo heo, xẻ thịt, phân loại, đến khiêng thịt ra xe đẩy, đều không cần phu thê Triệu gia giúp đỡ.
Phu thê Triệu gia nhìn mà ngẩn người, thì thào: "Con bé này quả thực giống hệt phụ thân nó..."
Nàng vội đẩy xe thịt ra chợ, thịt đã được Dư Hương Lâu đặt trước, nhờ Triệu thợ mộc đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-4-2-mo-thay-nang.html.]
Nàng còn mang theo một ít lòng heo hầm, không phải để cầu mối làm ăn lâu dài với người ta, chỉ đơn giản là để cảm tạ Lý đầu bếp đã chiếu cố sinh ý.
Nàng mở lại cửa tiệm đã đóng hơn tháng trời, trong tiệm vẫn sạch sẽ như cũ, đồ đạc đều còn nguyên chỗ phụ thân nàng từng bày biện, chỉ phủ một lớp bụi mỏng.
Nghĩ đến phụ thân, lòng nàng thoáng chua xót, nhưng biết lúc này không phải lúc đau thương, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, quét dọn trong ngoài sạch sẽ, rồi bày thịt heo vừa g.i.ế.c sáng nay cùng lòng heo hầm lên quầy.
Tới gần giờ Thìn, người trong chợ mới lác đác đến mua rau.
Tiệm thịt nhà nàng vị trí tốt, lại là một tiểu cô nương đứng bán, mấy bà thím mua rau cảm thấy dễ mặc cả, nên đều ghé hỏi.
Nàng cười nói giá, lại bảo hôm nay mở tiệm lại, mua một cân thịt tặng thêm một lạng lòng hầm, lấy cát khí.
Mấy bà nghe vậy vui vẻ, phần lớn đều mua thịt của nàng.
Đối diện có kẻ đỏ mắt, quát: "Khuê nữ Phàn Nhị, buôn bán không thể phá quy củ, cả chợ bán thịt giá như nhau, ngươi tặng thêm là ý gì?"
Phàn Trường Ngọc không sợ, cười đáp: "Chẳng phải giá ta cũng như các vị sao? Tặng thêm chỉ vì hôm nay mở tiệm, lấy may thôi, chẳng có quy củ nào cấm, hay là Quách thúc thấy ta mồ côi dễ bắt nạt?"
Người kia cãi không lại, mặt đỏ bừng: "Cái miệng thật lợi hại, ta nói không lại ngươi!"
Mấy lão đồ tể quen biết phụ thân nàng giúp nàng nói đỡ: "Thôi lão Quách, nha đầu Trường Ngọc này hôm nay chỉ bán một con heo thôi, chấp nhặt với tiểu bối làm gì?"
Người kia hừ lạnh: "Được, hôm nay ngươi cứ tặng đi, ngày mai thì không được nữa!"
Phàn Trường Ngọc vốn cũng chỉ định tặng hôm nay, ngày mai lòng heo sẽ để bán, nàng cười nói: "Tất nhiên."
Buổi sáng chợ chưa đông, nàng liền lớn tiếng rao hàng: "Ban thịt đây! Mua một cân thịt tặng một lạng lòng heo kho!"
Quả nhiên rất hiệu nghiệm, khách tới nườm nượp, nàng vừa cười nói, vừa nhanh tay chặt thịt, chẳng mấy chốc mà thịt đã bán gần hết.
Đối diện, sắc mặt người nọ đã đen kịt như nồi cháy.
Phàn Trường Ngọc làm ngơ, thu dọn tiệm, đóng cửa, mang theo túi bạc đầy ắp, định mua thêm hai con heo nữa.
Đi ngang tiệm đối diện, người nọ hằm hằm nói: "Mai mà còn tặng thêm, đừng trách ta bắt nạt ngươi!"
Nàng hừ lạnh: "Mai không tặng nữa, ta sẽ bán!"
Nàng vừa đi vừa nhẩm tính, con heo này trừ đầu và lòng, thịt còn khoảng bảy mươi cân, bán hết lời hơn hai lượng bạc.
Đầu heo và lòng để mai hầm bán, lại thêm một khoản.
Trừ tiền vốn mua heo, một con heo lời hơn một lượng bạc!
Túi bạc nặng trĩu trong lòng, bước chân nàng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, chuyện cãi nhau với người nọ sớm bị nàng ném ra sau đầu.
Nhưng vừa ra khỏi chợ thịt, chưa vào tới chợ ngói, đã nghe phía sau có người gọi gấp: "Trường Ngọc! Trường Ngọc!"
Nàng quay đầu, thấy là Triệu thợ mộc, ông chạy tới, mặt đầy lo lắng.
Nàng vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, Triệu thúc?"
Đại Thúc thở không ra hơi: "Mau về nhà xem, đại bá ngươi dẫn người sòng bạc đến đập cửa nhà, lật tung hòm tủ tìm khế đất, ta và đại nương của ngươi già rồi không cản nổi!"