Trục Ngọc - Chương 3.2: Thiếu nữ dắt heo
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:48:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Phàn Trường Ngọc tiến lại hỏi: "Lão bá, heo này bán bao nhiêu?"
Cuối cùng cũng có người hỏi giá, lão ông có chút hồi hộp, chỉ nói: "Nhà chờ bán con heo này để ăn Tết, lái buôn về nông thôn ép giá chỉ mười văn một cân, bộ xương già này mới tự mình dắt heo lên trấn bán, cô nương muốn mua, mười hai văn một cân là được."
Phàn Trường Ngọc không ngờ lái buôn về quê lại ép giá thấp như vậy, phía trước mấy lái buôn hét giá heo sống mười tám mười chín văn một cân, cố gắng trả xuống mới được mười lăm văn.
Giá lão ông đưa thật sự là trời cho.
May mà giờ này người ở khu này chưa nhiều, nếu không con heo này đã bị người khác mua rồi, nàng vội nói: "Ta mua!"
Chợ có cân chuyên dụng, con heo này nặng đến chín mươi cân, Phàn Trường Ngọc trả lão ông một lượng tám mươi văn, rồi dắt con heo đi về nhà ở phía tây thành.
Khu bán thịt đã mở cửa hết, nếu giờ g.i.ế.c heo bán chỉ kịp phiên chợ cuối buổi, người ít mà còn bị ép giá.
Thà chuẩn bị sẵn sàng, sáng mai g.i.ế.c heo rồi đem bán.
Ra khỏi chợ, Phàn Trường Ngọc dắt một con heo đi trên đường, rất thu hút ánh nhìn của người qua lại.
May mà nàng mặt dày, gặp người quen hỏi thăm còn có thể thản nhiên tranh thủ quảng cáo, nói ngày mai quầy thịt nhà nàng mở bán lại, nhớ ghé ủng hộ.
Vừa khéo gặp đầu bếp nhà hàng từng mua thịt ở nhà nàng, nghe nói mai quầy mở lại, thấy con heo nàng dắt rất mập, liền đặt trước hai mươi cân, trả nàng hai trăm văn đặt cọc.
Khi Phàn Trường Ngọc về đến nhà, mặt mày hớn hở, con hẻm nhỏ, nàng cầm gậy tre dắt heo, tiếng gọi và tiếng heo kêu vang khắp ngõ.
Một con ưng trắng như tuyết từ nhà nàng bay vút lên trời, Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn, có chút lạ lùng.
Mùa đông tuyết phủ, ở quê thường có chim ưng trộm gà thỏ, nhưng ở trấn thì không ai nuôi mấy thứ đó, con ưng kia bay quanh nhà nàng làm gì?
Hai bên con hẻm là những ngôi nhà chật chội, đều là nhà xây chung của quan phủ từ trước.
Lúc này, trong một gác lầu cuối hẻm, nam nhân ngồi tựa bên giường gần cửa sổ, khoác áo cũ xám xịt, vẫn khó che được khí chất cao quý, bên chân giường còn có một thanh củi cháy dở.
Bên giường là chiếc áo trong rách một góc của hắn.
Cửa sổ khép hờ, gió lạnh lùa vào, thổi tung tà áo và mái tóc dài.
Gương mặt thanh khiết như trăng non tuyết mới, không ai khác chính là người Phàn Trường Ngọc cứu về.
Tiếng ồn ào ngoài ngõ khiến hắn nghiêng đầu nhìn ra, thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ đi trong ngõ nhỏ vừa tan băng, trên người vẫn là chiếc áo ngắn màu hạnh mà hắn đã thấy đêm qua, như một đốm sáng ấm áp đột ngột xuất hiện giữa bức tranh cổ xưa tĩnh lặng.
Chỉ là, nàng đang dắt theo… một con heo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-3-2-thieu-nu-dat-heo.html.]
Tiếng heo kêu vang như xác nhận thân phận của chính nó.
Vẻ mặt nam nhân trở nên hơi kỳ lạ.
Hắn từng gặp những tiểu thư khuê các tài mạo song toàn, cũng từng thấy nữ tướng uy phong lẫm liệt, nhưng cô gái dắt heo thế này, đời hắn quả là lần đầu gặp.
Nàng đã đi tới, từ cửa sổ không thể nhìn thấy nữa, nhưng hắn đã nghe thấy tiếng muội muội nàng reo lên: "Tỷ tỷ, tỷ tìm ở đâu con heo lớn thế!"
Giọng thiếu nữ mang theo ý cười tràn đầy sức sống: "Đương nhiên là mua rồi!"
Bên ngoài bắt đầu ồn ào, hình như đại nương trong nhà cũng ra phụ dắt heo.
Nam nhân không nghe tiếp nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn cần sớm dưỡng tốt thương thế.
...
Phàn Trường Ngọc hoàn toàn không biết nam nhân kia đang nghĩ gì, nàng nhốt con heo vào chuồng sau nhà, rồi xách thùng lòng heo mà nhà họ Trần cho hôm qua ra giếng rửa sạch lại.
Thịt heo phải g.i.ế.c trong ngày mới tươi, con heo nàng mang về phải để đến sáng mai giết, làm thịt kho ngay tối nay thì không kịp, tối nay trước tiên nàng sẽ kho thùng lòng heo này, sáng mai không bán riêng, chỉ tặng kèm khi mua thịt tươi.
Ai mua một cân thịt tươi sẽ được tặng một lạng lòng heo kho.
Hôm nay dạo chợ, nàng đã thấy nhiều quán bán thức ăn sẵn, quán nhiều chứng tỏ người mua cũng nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa thực khách có nhiều lựa chọn.
Nếu nàng đột ngột bắt đầu bán đồ ăn sẵn, chưa chắc đã có ai sẵn sàng bỏ tiền mua thử hương vị của nàng, rốt cuộc giá cũng không thể nói là rẻ.
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ, lòng heo rẻ, dùng để tặng kèm hút khách là hợp lý nhất, thứ này bỏ tiền chưa chắc ai mua, nhưng tặng miễn phí thì chắc chắn có nhiều người vui lòng nhận.
Mở quầy lại như vậy vừa có thể thu hút người mua thịt, vừa quảng bá cho món kho của mình.
Ai ăn thử lòng heo kho miễn phí sẽ biết tay nghề của nàng, sau này nàng bán món kho, khách thích sẽ tự quay lại.
Phàn Trường Ngọc rửa lòng heo xong, về nhà xắn tay áo nhóm bếp, đổ nước vào nồi, lấy đủ loại gia vị cho vào túi vải sạch, cùng gừng tỏi ném vào nấu nước kho.
Đồ đạc trong bếp nhà nàng rất đầy đủ, mẫu thân nàng vốn là người cầu kỳ, luôn tỉ mỉ trong chuyện ăn uống, trước đây gia đình cũng khá giả, sắm mấy thứ này không khó.
Phàn Trường Ngọc từng học nấu không ít món với mẫu thân, nhưng đa phần chỉ nấu tạm được, chỉ có món kho là nàng học rất giỏi, có lẽ vì từ nhỏ nàng đã thích gặm chân giò kho.
Khi cắt lòng heo, vì quen g.i.ế.c heo bổ xương nên động tác rất mạnh mẽ, d.a.o phay nện lên thớt, động tác dứt khoát, trông như có trộm cũng phải sợ mà bỏ chạy.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Sau một canh giờ, trong bếp nhà họ Phàn đã tỏa ra mùi thơm nức của món kho, hàng xóm láng giềng đều hít hà, thầm nghĩ nhà ai nấu thịt mà thơm đến thế.
Mùi hương bay lên cao, nhà họ Triệu và nhà họ Phàn sát vách, nam nhân trong gác lầu ngửi thấy rõ nhất.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại.
Là do cơ thể quá suy yếu, từ lúc bị thương đến nay, hắn còn chưa được ăn một bữa cơm ra hồn.