Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trục Ngọc - Chương 1.2: Mỹ nhân mổ heo

Cập nhật lúc: 2025-06-30 16:23:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Sau khi phân thịt heo xong, nàng nhận tiền công mổ heo, không bước vào chính phòng, từ biệt chủ nhà. Dịp Tết ai cũng kiêng kỵ, nhà nàng mới vừa làm tang, Trần gia không để ý đã mời nàng đến mổ heo, trong lòng nàng lại hiểu rõ.

Chủ nhà cũng không giữ lại, lúc nàng đi còn đưa thêm cho nàng một xô lòng heo.

Đây là quy củ không thành văn ở quê, mời người mổ heo, ngoài trả tiền công còn phải cho thêm miếng thịt heo, nhưng đa phần đều cho lòng heo.

Trước khi về nhà, Phàn Trường Ngọc ghé tiệm thuốc mua hai thang thuốc.

Một thang cho muội muội, một thang cho người nam nhân mà nàng cứu về.

Hôm qua nàng nhận mổ heo ở nông thôn, trên đường về đã nhặt được một người đầy m.á.u nằm trên tuyết, có vẻ như bị sơn tặc tấn công.

Vì phụ mẫu nàng cũng c.h.ế.t dưới tay sơn tặc, Phàn Trường Ngọc động lòng trắc ẩn, cõng người ấy về.

Không ngờ các y quán trong trấn đều không dám nhận chữa cho một người đã nửa chân bước vào Quỷ Môn Quan, nàng cũng không thể vứt người ta ngoài đường, đành liều đưa về nhà nhờ đại thúc hàng xóm từng làm thú y suốt hơn mười năm cứu thử.

Chữa được đến đâu nàng không rõ, nhưng ít nhất người ấy vẫn chưa chết.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Toa thuốc cũng là đại thúc hàng xóm kê.

Phàn Trường Ngọc bắt thuốc xong liền về nhà.

Phàn gia nằm trong hẻm dân cư ở phía tây thành, nhà sát nhà, rất chật chội.

Hẻm tối tăm ẩm thấp, sát tường còn mọc đầy rêu xanh, hai bên nhà đã cũ kỹ, tường bong tróc, cửa sổ gỗ mục nát, toát ra mùi ẩm mốc.

Quả thật oan gia ngõ hẹp, Phàn Trường Ngọc vừa bước vào đầu hẻm đã đụng mặt mẫu tử Tống gia.

Hai người đều mặc đồ mới may, chất vải cực tốt, Tống mẫu còn đeo bông tai vàng, dáng vẻ chẳng còn chút khốn khổ xưa kia, trông cũng có vài phần kiêu ngạo.

Tống Nghiên thi đỗ cử nhân, quan lại thương gia ai cũng tặng tiền, tặng nhà, Tống gia giờ đã rạng rỡ.

Người ta nói người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên cương, Tống Nghiên mặc trường bào màu xanh thẫm thêu hoa trúc, cả người toát lên khí chất nho nhã, không còn vẻ nghèo túng trước kia, trông đã có phong thái công tử thannh quý.

Phàn Trường Ngọc vừa từ Trần gia mổ heo về, đeo bao da đựng d.a.o mổ heo, áo bông cũ vá chằng vá đụp còn dính vết m.á.u b.ắ.n khi mổ heo, một tay xách gói thuốc, một tay xách xô đựng lòng heo, trông vô cùng thảm hại.

Tống mẫu lặng lẽ né tránh, còn giơ khăn tay che mũi phẩy phẩy, trên tay cũng đeo nhẫn vàng.

Quả thật là phú quý rồi.

Hẻm nhỏ hẹp, mẫu tử họ không nói gì, Phàn Trường Ngọc cũng chẳng buồn nhìn thêm, cứ như không hề thấy hai người ấy, xách lòng heo đi thẳng vào trong.

"Tránh đường nào——"

Lúc lướt qua nhau, xô đựng lòng heo không may sượt qua áo mới của Tống Nghiên, mãu loãng ra một mảng lớn.

Mẹ Tống nhìn bóng lưng Phàn Trường Ngọc khuất dần, tức đến xanh mặt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-1-2-my-nhan-mo-heo.html.]

"Nha đầu không có mắt, đây là lụa đấy!"

Tống Nghiên không lộ cảm xúc: "Mẫu thân, kệ đi."

Mẹ Tống bực bội: "Thôi bỏ đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi cái nơi nghèo nàn này!"

Khi Phàn Trường Ngọc vừa về đến cổng, một quả cầu tuyết nhỏ chừng năm tuổi đã chạy từ nhà hàng xóm ra: "A tỷ, tỷ về rồi!"

Quả cầu tuyết nhỏ cực kỳ đáng yêu, dang tay muốn ôm lấy Phàn Trường Ngọc, cười đến lộ cả cái răng sún.

Phàn Trường Ngọc nhấc cổ áo muội muội: "Đừng chạm vào, quần áo bẩn lắm."

Tiểu Trường Ninh ngoan ngoãn dừng lại, thấy trưởng tỷ cầm nhiều thứ liền nhanh nhẹn nhận lấy gói thuốc.

Nàng có đôi mắt hạnh giống hệt Phàn Trường Ngọc, chỉ vì còn nhỏ nên khóe mắt tròn trịa hơn, hai má phúng phính như búp bê sứ.

Đại nương hàng xóm nghe tiếng động chạy ra, thấy Phàn Trường Ngọc liền cười: "Trường Ngọc về rồi à."

Phàn Trường Ngọc “Vâng” một tiếng, từ thùng lòng heo gan heo, gói trong lá đưa qua: “Đại thúc thích cái này, đại nương cầm đi xào cho đại thúc làm đồ nhắm rượu.”

Đại thúc là thợ mộc, ban ngày làm dụng cụ khí cụ hoặc là đi chợ mở sạp bán sọt đan bằng tre, buổi tối mới trở về.

Đại nương cũng không khách khí, cười nhận lấy, lại nói: “Đêm qua người con cõng về tỉnh rồi.”

Phàn Trường Ngọc nghe vậy liền ngạc nhiên, nói: "Vậy lát nữa con qua xem."

Phụ mẫu đã mất, trong nhà chỉ còn hai tỷ muội, tùy tiện để một nam nhân ở lại không ổn, tối qua nàng nhờ Triệu Đại thúc chữa trị xong liền mượn tạm phòng bên để người đó ở lại.

Tiểu Trường Ninh ngẩng đầu:

"Đại ca ca kia trông xinh đẹp lắm!"

Xinh đẹp?

Phàn Trường Ngọc dở khóc dở cười, xoa đầu muội muội: "Nam tử đâu dùng xinh đẹp để tả chứ?"

Lúc nhặt được người đó, mặt mũi hắnta đầy m.á.u khô đen sì, gần như không nhìn ra dáng vẻ, hôm qua bận rộn cứu người cũng chẳng kịp lau mặt.

Nàng thật sự vẫn chưa biết hắn ta trông như thế nào.

Chờ đi nhà bên, nhìn thấy người nọ nằm ở trên giường, Phàn Trường Ngọc rốt cuộc minh bạch vì sao Trường Ninh nói hắn xinh đẹp.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, trên bàn thắp một cái đèn dầu.

Người trên giường nằm an an tĩnh tĩnh, gương mặt đã lau sạch vết máukia tuy tái nhợt lại thanh tuấn, đẹp cực kì.

Hắn trông rất trẻ, ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh lại không ốm yếu, có lẽ là mất m.á.u quá nhiều, lúc này lại ngủ, hàng mi dài được ánh đèn chiếu ra bóng hình quạt, mũi rất cao, tuy đang hôn mê nhưng môi mỏng khô nứt cũng mím chặt, thoạt nhìn là người rất bướng bỉnh

Khuôn mặt như vật kết hợp với thân thể đầy vết thương của hắn trông như một cây tùng bị gió đông thổi gãy cành nhưng vẫn đứng thẳng, lại tựa một khối ngọc bao bọc bởi đá bị vỡ nát, tóm lại là làm người cảm thấy thương hại.

Không biết là bị ngọn đèn dầu chiếu làm phiền, vẫn là nàng nhìn chằm chằm lâu, hàng mi dài của người nọ hơi run, mắt chậm rãi mở ra.

Loading...