Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trục Ngọc - Chương 1.1: Mỹ nhân mổ heo

Cập nhật lúc: 2025-06-30 15:49:47
Lượt xem: 11

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Trời tháng Chạp đang rơi tuyết, trong sân có một chiếc nồi lớn đang đun nước sôi, những hạt tuyết vừa rơi xuống đã bị hơi nóng làm tan ngay lập tức.

Tuyết trên mặt đất bị dẫm nát, nhão nhoẹt. Bên cạnh nồi hơi, người ta dùng ghế đẩu kê lên một tấm cửa cũ, phía trên đặt nửa con heo đã mổ.

Phàn Trường Ngọc vung d.a.o bổ xuống, chặt lấy một chân sau của heo, thớt rung mạnh, xương vụn và thịt vụn bay tứ tung.

Con d.a.o chặt xương trong tay nàng có sống d.a.o to bản, toàn thân đen bóng, chỉ có mũi d.a.o sáng loáng như tuyết, nhìn thôi đã thấy sắc bén đến đáng sợ.

Trên thớt còn đặt d.a.o rọc và d.a.o lọc xương, cũng là lưỡi đen, cạnh trắng sáng, hiển nhiên là cùng một bộ với con d.a.o chặt xương kia.

Hôm nay Trần gia trong trấn mổ heo đón Tết, mời cả hàng xóm thân thích đến dự tiệc, rất náo nhiệt.

Khách khứa quây quần bên bếp lửa trong nhà, lén liếc nhìn Phàn Trường Ngọc đang bận rộn ngoài sân, thì thầm bàn tán:

"Phàn nhị gia vừa mới làm tang sự xong, sao Trần gia lại mời nha đầu Trường Ngọc này đến mổ heo vậy?"

"Trần gia thân thiết với Phàn nhị gia lắm, đâu có kiêng kỵ nhiều như vậy…"

Người nói có lẽ chợt nhớ đến hoàn cảnh thê lương của Phàn gia, giọng cũng hạ thấp xuống, liếc mắt ra ngoài sân.

Tuyết bay lất phất như bông, thiếu nữ trẻ tuổi trong sân đang mổ heo mặc bộ áo bông cũ kỹ đơn sơ, dáng người cao gầy, tóc đen búi gọn, lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo thanh tú. Tuy nàng trông mảnh mai, nhưng khi làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát.

Năm đó, Phàn nhị tức vừa theo Phàn nhị gia đến trấn Lâm An đã khiến không ít người thèm muốn, thậm chí có bà tám độc miệng còn nói nàng chắc là gái lầu xanh mới ra, đủ thấy dung mạo nàng xuất chúng đến mức nào. Hai nữ nhi của nàng cũng thừa hưởng nhan sắc ấy, đều cực kỳ xinh đẹp.

Đứa nhỏ thì mới năm tuổi, còn chưa nhìn ra gì, nhưng đại nữ nhi nếu không phải đã đính hôn với tiểu tử Tống gia từ nhỏ, e là những người đến làm mai chắc đã giẫm nát cả ngưỡng cửa Phàn gia rồi.

Người kia thở dài: "Phu thê Phàn nhị gia bị sơn tặc g.i.ế.c chết, trong nhà chỉ còn hai nữ nhi. Đại bá của Phàn Trường Ngọc lại là kẻ không có lương tâm, chỉ lo chiếm đoạt tài sản của đệ đệ, hai tỷ muội nha đầu Trường Ngọc sống khổ! Tưởng đâu Tống Nghiên trúng cử, Trường Ngọc gả đi sẽ khá hơn, ai ngờ ngay cả hôn sự này cũng tan vỡ. Nha đầu Trường Ngọc kia cũng cứng cỏi, đi theo con đường của phụ thân nó, dựa vào nghề mổ heo mà nuôi sống gia đình, cứng rắn vực dậy Phàn gia, Trần gia mời nó đến mổ heo cũng coi như giúp đỡ làm ăn rồi."

Mọi người nghe đến đây không khỏi cảm thán, nhưng lại có người hạ giọng nói:

"Sao ta nghe nói, Phàn đại nha đầu khắc c.h.ế.t phụ mẫu, muội muội sinh ra đã bệnh tật yếu ớt cũng là do nàng khắc. Tống gia đi xem bát tự, nói nàng mệnh thiên sát cô tinh, mới vội vàng tới cửa từ hôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-1-1-my-nhan-mo-heo.html.]

Người vừa nói ban nãy liền hừ một tiếng:

"Ngươi có biết Tống gia đi đâu xem bát tự không?"

Mọi người nghe vậy càng xôn xao. Tống gia chọn đúng lúc này để từ hôn, ai tinh ý cũng hiểu rõ ý tứ bên trong.

Người ta vẫn nói thăng quan phát tài c.h.ế.t lão bà, Tống Nghiên trúng cử, sau này chắc chắn sẽ làm quan, sao còn chịu cưới nữ nhi của đồ tể chứ.

Khoảng sân để thớt cũng không cách xa chính phòng, Phàn Trường Ngọc nghe những lời bàn tán về mình, nhưng trên mặt chẳng hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Phụ mẫu đã qua đời hơn một tháng, nàng đã sớm buông bỏ.

Nàng và Tống Nghiên, chẳng qua chỉ là câu chuyện nữ nhi nhà giàu ở thôn gặp nam phượng hoàng mà thôi.

Năm đó, Tống gia đến một cái quan tài cũng không mua nổi, Tống mẫu dẫn Tống Nghiên quỳ giữa phố, dập đầu cầu xin người qua đường giúp mua quan tài chôn cất phu quân, dập đầu chảy máu cũng không ai giúp. Phụ mẫu nàng thấy vậy không đành lòng, mới ra tay giúp đỡ.

Tống mẫu cảm kích rơi lệ, chủ động đề nghị để nàng và Tống Nghiên đính hôn, nói đợi Tống Nghiên thi đỗ sẽ cưới nàng về hưởng phúc.

Sau này hai nhà thành hàng xóm, phụ mẫu nàng cũng thường xuyên giúp đỡ hai mẫu tử họ, Tống mẫu một lòng muốn nhi tử thi cử, nhưng lại không có tiền đóng học phí, trước khi Tống Nghiên thi đậu vào huyện học, không ít lần phụ thân nàng đã trả học phí cho hắn ta.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Tống Nghiên cũng khá có chí, vài năm trước đã thi đậu tú tài, năm nay lại đỗ cử nhân, không ít quan lại trong huyện tranh nhau kết giao, nghe nói ngay cả huyện lệnh cũng có ý muốn gả nữ nhi cho hắn.

Thái độ của Tống mẫu bắt đầu thay đổi, dường như cảm thấy nữ nhi của đồ tể như nàng không xứng với nhi tử cử nhân nhà bà ta.

Mẹ nàng cảm thấy Tống mẫu đã không còn như xưa, sợ họ hiểu lầm nhà mình mang ơn cầu báo nên chủ động đề nghị hủy hôn, Tống mẫu lại sống c.h.ế.t không chịu, nói Tống gia không phải loại vong ân bội nghĩa.

Cho đến khi phụ mẫu nàng bất ngờ qua đời, chẳng biết từ đâu lan ra tin đồn rằng nàng khắc c.h.ế.t phụ mẫu.

Tống mẫu tới cửa từ hôn, cũng lấy lý do này, nói đã nhờ thầy bói xem qua, nàng và Tống Nghiên bát tự không hợp, nếu thật sự kết thành phu thê, không chỉ khắc Tống Nghiên, mà nàng không còn phụ mẫu, sẽ còn khắc cả Tống mẫu.

Tống Nghiên liền thuận theo, dứt khoát hủy hôn, cái tiếng vong ân bội nghĩa không dính chút nào vào người hắn ta, chỉ có Phàn Trường Ngọc bị gán cho danh xưng thiên sát cô tinh, ai cũng tránh xa.

Phàn Trường Ngọc ngừng suy nghĩ, thở dài một hơi.

Những chuyện bực mình, chẳng thèm nghĩ nữa.

Loading...