Ta tên của thể , nhất thời trả lời , cũng để ý, chẳng ai hỏi cũng tự : "Ta gọi Phù Ẩn, tu tiên, theo ?"
Ta đờ đẫn gật đầu.
Đợi mang về Tương Vân Phong, mới hối hận.
Người là nam chủ trong truyện ngắn mạng từng , trong nguyên tác, hại đan điền vỡ nát, linh lực mất hết tay nghịch tử.
Mà đồng môn cũng học theo , một cước một cước, giẫm xuống bùn lầy.
Người cứu chúng một mạng, hại tự .
Cho dù năm đó cứu về để tính lợi cho riêng , cũng liều mạng, bảo vệ một đời an yên.
4.
Viêm Xán kết giới của chắn ở ngoài, truyền âm mật cho để giúp nó mở kết giới.
Ta đến bên kết giới, mặt đầy đau tiếc: "Sư , ngươi đọa ma? Sư tôn đối với ngươi như , ngươi nghĩ thông?"
"Sư tỷ, nếu thật sự coi là , thì xin đừng hỏi nữa ? Ta sư tôn thật lòng đối với , nhưng thứ là như thế." Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo dễ thương của Viêm Xán mang theo đau khổ, lông mày nhíu chặt.
Ta liên tục thở dài.
Nó thể tiến thêm, lưỡi gió kết giới cào xé khuôn mặt yêu kiều của nó, dường như nó cảm nhận , thống khổ cầu xin: "Ngải Tầm sư tỷ, chỉ cùng sư tôn một câu, chỉ một câu thôi, ?"
"Làm lắm. Chính sư tôn hạ lệnh cho ." Ta do dự .
Viêm Xán gấp gáp: "Sư tỷ! Đừng cho là , từ đến nay lời sư tôn! Người mau giúp mở kết giới, ?"
Ta vẫn thắt chặt kết giới, do dự.
Nó tiến gần thêm một bước, lưỡi gió xoẹt xoẹt c.h.é.m thương thể nó, khiến hô lớn. Nó lóc cầu xin: "Tỷ, cầu ngươi, thương , năm đó bệnh nặng, là ngày đêm chiếu cố, trong lòng khó chịu, đều là an ủi . Lần nếu tỷ giúp , thì chỉ còn cách nhất quyết xông kết giới, tan xương nát thịt mà thôi!"
"Được , đồng ý!" Ta vội vàng ngăn nó, mặt đầy vẻ khó xử, " mà, đây là kết giới do sư tôn tự tay thiết lập, cũng mở ."
"Sư tôn còn , sư đồ duyên mỏng, dĩ vãng cứu, nhưng Tương Vân Phong tuyệt để ngoài ."
Ta thở dài một , dừng một chút, bổ sung một câu: " sư , lúc ngươi , đồ quan trọng đều mang cả chứ? Sư tôn hôm nay đem đồ của các ngươi đốt hết ."
Viêm Xán , nước mắt lăn xuống, thể vô lực quỳ sụp xuống đất, c.h.ế.t tâm, thì thầm: "Đốt. Sư đồ duyên mỏng."
Ta thấy nó thất hồn lạc phách, thừa cơ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngươi với dù gì vẫn là tỷ , cũng thấy ngươi thương tâm như . Ta một kế, chỉ là ngươi tin ."
Nó đột ngột thẳng : "Ta tin!"
"Kết giới chỉ để linh lực . Ta một viên hóa linh đan, vốn là để ngụy trang thành phàm nhân, thể tạm thời mất linh lực một lúc. lỡ như sư tôn cùng ngươi động thủ, cách nào cả."
Viêm Xán mắt sáng lên, bắt đầu hy vọng: "Sư tỷ! Cho ! Ta c.h.ế.t trong tay sư tôn cũng !"
Ta thở dài, hối hận: "Ta hại ngươi!"
Nó càng cầu xin, càng phản đối, cuối cùng nó lấy c.h.ế.t bức , mới đành lòng đem linh đan cho nó: " là tương tư khó chữa..."
Viêm Xán như nhặt bảo vật, vội vàng nhận lấy linh đan, ngắm một hồi, xác nhận là hóa linh đan liền một ngụm nuốt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tru-ta-ra-toan-tong-mon-deu-say-me-su-phu/chuong-5.html.]
Nó nuốt hóa linh đan, đang kết giới, đột ngột phun một ngụm máu.
Viêm Xán tiên ngẩn , lập tức khó tin .
"Sư tỷ!" Nó gào thống thiết, xé tim rách phổi.
Dược hiệu nhanh, khi đột ngột phun vài ngụm máu, thể Viêm Xán tê liệt ngã xuống đất, ngừng co giật.
Ta ngoài, thấy kết giới ngừng lão hóa dung nhan sư , lòng gợn sóng, bước từ trong kết giới, xổm xuống, lấy từ trong lòng nó một cái bình sứ nhỏ.
Ta ngửi ngửi, đây là Ma giới Tẩy Tủy thủy, một giọt liền thể khiến mất bộ linh lực, sức phản kháng.
Chẳng qua bằng Hóa Linh độc đan , độc đan thể trực tiếp cắt đứt kinh mạch tu tiên, phá hủy linh căn, biến thành phàm nhân.
Kỳ thực, từ trong xương cốt, là ác nhân.
G.i.ế.c mềm tay, đặc biệt là lúc g.i.ế.c đồng môn .
Có loại cảm giác, gọi là chính tay g.i.ế.c.
Rất kỳ diệu.
Ta đem Tẩy Tủy thủy nhét lòng, lên, Viêm Xán đất như ch.ó c.h.ế.t, lạnh lùng : "Sư tôn cho ngươi cái gì, đều lấy hết về, hiện tại, đừng mong gặp thêm nào nữa."
Nó giãy dụa kéo , liều mạng hỏi một câu: "Tại ?"
"Bị mà tin tưởng phản bội, tư vị dễ chịu ?" Ta quét nó một cái, lạnh nhạt mở miệng: "Nhớ kỹ tư vị , cố gắng thức tỉnh một chút."
Ta tiểu sư lớn lên, cuối cùng vẫn chút nỡ: "Ngươi cho ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái, là cứ như , quỷ, sống thêm vài trăm năm?"
"G.i.ế.c ." Nó phun một ngụm máu, ánh mắt trống rỗng, lên hướng tẩm điện của sư tôn.
Ta lấy một cây châm, phong bế kinh mạch nó, để nó chịu nhiều đau đớn hơn: "Thành ngươi."
"Sư... tôn..." Viêm Xán dùng chút tàn lực cuối cùng, yếu ớt gọi.
Nó c.h.ế.t .
Ta chôn nó, ngay trong đêm ma giới thả một phong thư uy hiếp.
Uông Thanh Mộc nhát gan sợ, vẫn luôn thích giở trò lưng, để khác xung phong. Viêm Xán và Cẩm Quân nếu đều tin tức, tuyệt đối dám một về.
Chỉ cần dọa vài , sẽ sốt ruột mà quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Tối nay trăng, chậm rãi về, qua rừng đào, dừng bước.
Bởi vì sư tôn đang ở rừng đào chờ .
"Ngải Tầm."
Sư tôn nhẹ giọng gọi .
Ta cúi đầu lên tiếng: "Ừ."
Người ở đây chờ , rõ ràng lời , nhưng đợi nửa ngày, chỉ thở dài: "Hoa đào nở..."