Trọng sinh về thập niên 70: Một đời hạnh phúc - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-05-11 13:49:51
Lượt xem: 362
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
80.
“Anh, hai lính đó ?”
Chuyện là cơ mật quân sự, nên Tần Húc Đông tự nhiên giấu giếm, : “Bị ché.m một nhát, m.áu cầm , chắc .”
Hai chị em xong thì thở phào nhẹ nhõm, cũng hỏi thêm gì nữa.
Người là , mấy chuyện khác hai chị em cũng tiện hỏi nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, Ninh Ngọc đưa Ninh Khải dạo quanh mấy nơi cô tới, còn đưa em đến trường tiểu học của đơn vị, dù trường đang nghỉ hè nhưng cổng vẫn mở.
Ninh Ngọc còn gặp Lăng Lan.
“Chị Lăng, đây là em trai em, Ninh Khải. Trường đang nghỉ nên nó tới thăm em.” Ninh Ngọc giới thiệu.
Lăng Lan : “Hai chị em trông cũng giống đấy. Cậu nhóc khôi ngô thật, vẻ lanh lợi nữa, đang học cấp ba ?”
Ninh Ngọc gật đầu: “Dạ đang học lớp 10.”
“Vậy là , học hành chăm chỉ thì dễ tìm việc định…” Lăng Lan dường như đang cảm thán điều gì đó, nhưng nhanh đó, chị như thường, chào hai : “Hai đứa cứ dạo tiếp nhé, chị chút việc, đây.”
Ninh Ngọc và Ninh Khải vẫy tay chào Lăng Lan, tiếp tục dạo quanh trường.
Trong bữa cơm tối ở nhà, Ninh Ngọc bỗng nhớ điều gì đó, hỏi: “Hai lính thương đó là trong đơn vị ?”
Tần Húc Đông lắc đầu: “Không , ?”
Ninh Ngọc nhớ tới nét mặt của Lăng Lan, : “Không gì, em cứ tưởng chị Lăng quen họ.”
Tần Húc Đông ngừng đũa , : “Một trong họ là cháu trai của chị Lăng.”
“Thảo nào…” Ninh Ngọc bừng tỉnh ngộ, hỏi: “Vậy cháu chị phân về đơn vị ?”
Tần Húc Đông rõ chuyện nên giải thích: “Nghe tự ý đăng ký nhập ngũ mà báo với gia đình. Sau trong đơn vị quan hệ với đoàn trưởng Lăng, cũng thông báo , nhưng đoàn trưởng gì, bảo cứ xử lý theo quy định, thế là phân sang đơn vị khác.”
Nghe xong đầu đuôi, Ninh Ngọc cảm thán: “Chắc gia đình chị Lăng nhập ngũ, nhất là giờ còn thương, bảo tâm trạng chị .”
“Chị, nếu em nhập ngũ, chị ủng hộ ?” Ninh Khải vốn im lặng bỗng lên tiếng.
Ninh Ngọc giật sang em trai: “Em thật ?”
Ninh Khải thấy chị hoảng hốt thì nhún vai, : “Em chỉ hỏi thử thôi.”
Sau đó, ba ai gì nữa.
Tối đến, khi giường, Ninh Ngọc trằn trọc suy nghĩ mãi.
Ninh Khải sẽ vô cớ hỏi như , chắc chắn trong lòng ý định .
Em trai chí hướng, trở thành bảo vệ đất nước, lẽ cô nên ủng hộ, nhưng mới mấy hôm Ninh Ngọc tận mắt chứng kiến lính nguy hiểm đến thế nào.
Kiếp vì sự ích kỷ của cô mà em trai què chân, sống cô đơn cả đời.
Chẳng lẽ kiếp chứng kiến em trai bước nguy hiểm ?
Ninh Ngọc rằng cô cho phép, nhưng nếu đó là ý của em trai, cô ngăn cản .
Ninh Ngọc trở , vẫn nghĩ nên thế nào.
“Đang nghĩ về Tiểu Khải ?” Tần Húc Đông lên bên tai khiến Ninh Ngọc giật .
“Anh ngủ ?” Cô thở gấp vài hỏi.
“Em Tiểu Khải nhập ngũ ?” Tần Húc Đông hỏi.
Ninh Ngọc mở mắt trần nhà, thở dài: “Em nên , sợ em nó gặp nguy hiểm, nhưng cũng can thiệp nguyện vọng của nó.”
Tần Húc Đông bỗng nắm tay cô chăn, khẽ : “Vậy còn , em sợ gặp nguy hiểm ?”
Ninh Ngọc buột miệng : “Anh thì khác.”
81.
Tần Húc Đông hỏi: “Khác chỗ nào?”
Anh sẽ , thậm chí còn thể lập chiến công, từng bước thăng tiến.
Ninh Ngọc nghĩ trong lòng, nhưng thể .
“Lúc em lấy , nhập ngũ , lo cũng gì, chỉ thể tự nuốt lo lắng trong. Một là em đủ lo , nếu thêm một nữa, em sợ em chịu nổi.”
Tần Húc Đông thật phản đối việc em vợ ý định nhập ngũ, nhưng nếu vợ đồng ý thì cũng sẽ phản đối.
Lúc định ủng hộ cô thì Ninh Ngọc nghĩ thông suốt.
“Thôi, em can thiệp nữa. Tiểu Khải từ nhỏ hiểu chuyện, nếu nó suy nghĩ kỹ mà vẫn nhập ngũ, em sẽ ủng hộ.”
Tần Húc Đông dang tay ôm cô lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
“Vợ , em thật .”
Trước khi chìm giấc ngủ, trong đầu Ninh Ngọc mơ hồ hiện lên cái tên nam trí thức . Họ “Lai” khá hiếm, cô rốt cuộc thấy ở nhỉ...
Sáng hôm , Ninh Khải cứ nghĩ chị gái sẽ điều gì đó với , nhưng Ninh Ngọc vẫn như ngày, tiếp tục đưa dạo đây đó.
Về đến nhà, Ninh Khải nhịn nổi nữa, hỏi: “Chị, chị gì ?”
Ninh Ngọc liếc một cái: “Nói gì?”
Ninh Khải gãi đầu: “Chuyện em nhập ngũ .”
Ninh Ngọc trêu nữa, , nghiêm túc : “Em sắp trưởng thành , khả năng tự suy nghĩ. Tương lai là của em, chị nhiều. Chị chỉ một yêu cầu: hai năm tới em cứ tập trung học, học xong cấp ba hãy quyết định nhập ngũ .”
“Được ạ, thật em cũng nghĩ thông suốt, chỉ là khi đến đây khí trong quân đội ảnh hưởng nên nảy suy nghĩ đó. Chị yên tâm, về nhà em sẽ chăm chỉ học. Chị em là học sinh cấp ba, em thể kém hơn chị !”
Thấy em trai vẻ suy nghĩ kỹ, Ninh Ngọc cũng yên tâm hơn.
Cô liền lấy sách giáo khoa cấp ba đặt lên bàn: “Chơi mấy ngày , đừng để học hành tụt dốc, nếu rảnh thì sách , thể học chương trình kỳ .”
Lúc chuẩn đóng ngăn kéo, ánh mắt Ninh Ngọc vô tình lướt qua quyển sách giáo khoa tiểu học mà cô mua ở trạm thu mua phế liệu đó, bỗng nhiên cô bừng tỉnh, nhớ thấy cái tên “Lai Văn Hiên” ở !
Cô lấy quyển sách , lật trang đầu tiên, bên ba chữ xiêu vẹo: Lai Văn Hiên!
Xét thấy họ “Lai” khá hiếm ở quê cô, trùng tên, Ninh Ngọc nghi ngờ chủ nhân quyển sách chính là thanh niên trí thức .
Nghĩ đến tờ thư pháp kẹp trong sách, Ninh Ngọc liền hỏi: “Tiểu Khải, em gì về cảnh gia đình trí thức họ Lai ?”
“Lai Văn Hiên?” Ninh Khải ngạc nhiên: “Sao chị hỏi về ?”
“Chị việc cần một chút.”
Ninh Khải chị nghiêm túc chậm rãi : “Em thật sự một chút.”
“Đừng vòng vo nữa, mau .”
“ chị kể chuyện cho ai.”
Thấy Ninh Khải nghiêm túc như , Ninh Ngọc càng thêm tò mò.
“Được , , chị thề ngoài em chị với ai hết, mau .”
Lúc , Ninh Khải mới bắt đầu kể.
“Chị cũng em đến nhà nhờ học mà, em về trễ, lúc tìm thì ngang qua chuồng trâu, thấy đang lén đưa đồ ăn cho ai đó trong đó. Sau phát hiện, bảo là ông nội giam trong đó. Ông nội từng là giáo sư lịch sử ở đại học tỉnh, nhưng tố cáo là phần tử trí thức, nhà tan cửa nát, ông đày vùng sâu. Sau đó, khi lén đem đồ ăn, em cũng giúp canh chừng.”
Ninh Ngọc gật đầu: “Em là đúng. Người chịu khổ oan, dù giúp nhiều, giúp chút nào chút đó.”
Như càng khiến Ninh Ngọc chắc chắn quyển sách là của Lai Văn Hiên. Chữ bằng bút lông thường thể . Nếu là lớn tuổi từng đày thì khả năng.
Ninh Ngọc bức thư pháp đó là do Lai Văn Hiên là tác phẩm của một danh gia mà họ sưu tầm, nhưng dù thế nào, cô cũng quyết định trả món đồ cho chủ nhân.
82.
Ninh Ngọc đặt cuốn sách mặt Ninh Khải, :
“Em mang cuốn sách giáo khoa về, tìm cơ hội đưa riêng cho Lai Văn Hiên. Xác nhận đây đúng là sách của thì trả .”
Ninh Khải nhận lấy, lật xem, thấy tên trang đầu thì sững , hỏi:
“Chị, chị sách của Lai Văn Hiên ?”
Ninh Ngọc giấu diếm, thẳng thắn :
“Lần chị mua ở trạm phế liệu trong trấn, trong sách kẹp một tờ giấy thư pháp.”
Nghe , Ninh Khải lật xem, mở tờ giấy tuyên , nhịn mà khen:
“Chữ thật đấy!”
Ninh Ngọc cũng đồng ý, :
“Chị nghi đây là đồ của ông nội Lai Văn Hiên, nên em đừng vội đưa , cứ dò hỏi vài câu, xác nhận đúng sách của hẵng trả.”
Ninh Khải gật đầu thật mạnh:
“ Chị yên tâm, em hiểu mà.”
Ninh Khải ở đơn vị thêm một ngày, hôm chuẩn lên đường về nhà.
Những ngày Ninh Khải ngủ ở phòng chứa đồ bên cạnh, giường cùng chăn đệm là Tần Húc Đông mượn từ khác.
Dù phòng chật, giường cũng nhỏ, nhưng Ninh Khải vẫn lưu luyến.
Lần , bao giờ mới gặp chị gái.
Lúc đến mang hai túi lớn, lúc cũng chẳng nhẹ hơn là bao.
Sau khi đan xong áo len cho Tần Húc Đông, Ninh Ngọc đan thêm áo gile len cho bốn lớn trong nhà.
Vì kịp thời gian, nên chị đan cho Ninh Khải một đôi găng tay hở ngón để vẫn thể khi đeo.
Còn về Tần Nguyệt, Ninh Ngọc chọn cách phớt lờ.
Dù Tần Nguyệt Tôn Lệ Lệ xúi giục chăng nữa, thì cô cũng từng ý , Ninh Ngọc rộng lượng đến mức “lấy đức báo oán.”
Tần Húc Đông thấy Ninh Ngọc chuẩn đủ thứ cho Ninh Khải mà chuẩn gì cho Tần Nguyệt, cũng gì.
Dù Tần Nguyệt là em gái , nhưng Ninh Ngọc là vợ , thể để vợ chịu ấm ức vì em gái.
Hôm đó, Tần Húc Đông nghỉ phép, đơn báo cáo, cùng Ninh Ngọc tiễn Ninh Khải ga tàu.
Nhìn bóng tàu hỏa màu xanh xa dần, Ninh Ngọc thấy buồn, vì cô chậm nhất là cuối năm sẽ về làng Hồng Nhật.
83.
Tết ở đơn vị vẫn náo nhiệt, cùng gói bánh chẻo, ăn xong còn xem diễn văn nghệ.
Nhìn các cô gái đoàn văn công biểu diễn sân khấu, trong đầu Ninh Ngọc chợt thoáng hiện hình ảnh Hồ Hà Hoa.
Nghe mấy chị em đan len chung kể, khi Hồ Hà Hoa rời , cô gái trong đoàn văn công và bạn trai cô cuối cùng cũng chia tay, đàn ông đó hiểu “bỏ bùa” gì mà về quê tìm Hồ Hà Hoa.
Nói đến đây, mấy chị em lắc đầu, đều nhầm Hồ Hà Hoa, nhất là Vương Ánh Hồng, mắng suốt nửa tiếng ngừng.
Hồ Hà Hoa thế nào thì Ninh Ngọc chẳng quan tâm, qua Tết học thêm một tháng nữa là cô giáo Trương sẽ , đến lúc đó cô thể tâm ý chuẩn ôn thi.
Mùa đông qua, mùa xuân tới, hai cành cây lê, đào mà năm ngoái trồng trong sân giờ đ.â.m chồi, cao ngang thắt lưng Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc càng chăm chút hơn, mong chờ hai cây sớm tỏa bóng mát, mùa hè thể nghỉ gốc, mùa thu hái lê ngọt.
Cô giáo Trương tháng muộn hơn dự tính của Ninh Ngọc, mãi đầu tháng 3 mới gặp .
Dù mới tháng, cô giáo Trương vẫn béo, dáng mảnh mai, thanh tú.
Chẳng trách gia đình cô Trương giữ chặt như , Ninh Ngọc nghĩ thầm.
84.
Lăng Lan chút ngại ngùng. Tuy ngay từ đầu rõ là để Ninh Ngọc dạy mấy tháng, nhưng biểu hiện của Ninh Ngọc thời gian Lăng Lan đều thấy, với năng lực đó xứng giáo viên tiểu học chính thức.
trường tiểu học trong đơn vị chỉ bấy nhiêu học sinh, vị trí giáo viên cũng hạn.
Lăng Lan cũng tiện ép sắp xếp thêm một vị trí cho Ninh Ngọc.
Ngược , Ninh Ngọc thấy rõ sự lưỡng lự của Lăng Lan, mỉm :
“Cô Trương cuối cùng cũng , em đợi ngày lâu . Dạy học việc dễ dàng gì, mấy tháng nay ngày nào em cũng căng thẳng, sợ sai mà hỏng tương lai lũ trẻ.”
Qua lời giới thiệu của Lăng Lan, cô Trương Ninh Ngọc là dạy , dịu dàng mỉm :
“Cô Ninh khiêm tốn , khen cô dạy , cảm ơn cô nhiều lắm.”
Ninh Ngọc xua tay:
“Khách sáo , em giao tiến độ dạy học cho chị nhé?”
Cô Trương tất nhiên đồng ý.
Sau khi bàn giao xong, Ninh Ngọc đến văn phòng tìm Lăng Lan.
“Chị Lăng, cảm ơn chị chăm sóc em thời gian qua, lát nữa em chào bọn nhỏ về luôn.”
Lăng Lan vẫn chút tiếc nuối, cô thật lòng mong Ninh Ngọc thể ở , nhưng thể vì cô mà đuổi cô Trương .
Ninh Ngọc trấn an:
“Chị Lăng, em thật mà, em vốn định giáo viên lâu dài , chị đừng lo em buồn.”
Lăng Lan nên tin , chỉ đành tiếc nuối tiễn cô khỏi văn phòng, cùng cô sân trường tạm biệt lũ trẻ.
Nhìn lũ học trò lưu luyến tiễn biệt cô Ninh mà chúng gắn bó suốt mấy tháng, Lăng Lan càng thêm nỡ.
Có lúc cô thậm chí còn nghĩ đến việc điều chỉnh lịch dạy của tất cả giáo viên, để cố kiếm cho Ninh Ngọc một vị trí.
ý nghĩ chỉ dừng ở “nghĩ.”
Cuối cùng, Lăng Lan chỉ thể cổng trường, theo bóng dáng Ninh Ngọc xa dần.
Không còn gánh nặng dạy học, Ninh Ngọc thêm nhiều thời gian, mỗi ngày ở nhà ôn tập, dọn dẹp vườn.
Thời tiết ấm lên, Ninh Ngọc gieo ít hạt giống rau trong vườn, giờ đây bắt đầu nhú mầm, cả sân ngập màu xanh non, là thấy vui mắt.
Nói đến chuyện trồng rau thì thể nhắc đến bà chị hàng xóm Ngưu Thúy Hoa .
Ngưu Thúy Hoa là vợ của Mã doanh trưởng, hai họ kết hôn khi còn ở quê, cảnh khá giống vợ chồng Ninh Ngọc, cưới bao lâu thì Mã doanh trưởng nhập ngũ.
Điều khác biệt là, Mã doanh trưởng từ một tân binh trở thành doanh trưởng mất mười năm.
Nghĩa là, Ngưu Thúy Hoa chăm sóc bố chồng suốt mười năm mới theo chồng đến đơn vị.
Đứa con trai lớn của chị là kết quả sáu năm hôn nhân, đó, chị chồng chê bai vì sinh con.
Ngưu Thúy Hoa oan ức, chồng cả năm chẳng về lấy một , một chị thì gì?
vì chồng dữ dằn, nhà đẻ cũng thể trông cậy, nên Ngưu Thúy Hoa đành ấm ức nhẫn nhịn.
Vì thế, khi tin thể theo chồng, Ngưu Thúy Hoa chẳng màng cuộc sống theo quân khổ , lập tức dọn đồ mang con trai .
Năm đầu đến đơn vị, Ngưu Thúy Hoa sống dễ dàng.
Nhiều năm ở quê chồng hành hạ, gương mặt hai mươi mấy tuổi đầy nếp nhăn, ít học, tiếng phổ thông, sống rụt rè trong khu gia đình quân đội.
Nhờ Mã doanh trưởng nhờ hàng xóm Chu Vân dạy chị tiếng phổ thông.
Chẳng bao lâu , Ngưu Thúy Hoa mang thai.
Kể từ lúc đó, tính cách của Ngưu Thúy Hoa đổi.
Không những còn rụt rè khi chuyện, mà còn trở nên sắc sảo, đanh đá.
Chị tâng bốc những xuất , còn đối với những xuất từ nông thôn thì tỏ thái độ lạnh nhạt.
Nhìn thấy những vợ quân nhân gia cảnh bình thường nhưng thích ăn diện, chị càng lưng họ.
84.
Từ chuyện đó, Chu Vân, từng giúp đỡ Ngưu Thúy Hoa cũng bắt đầu xa cách với chị .
Ban đầu Ngưu Thúy Hoa còn níu kéo một chút, dù Chu Vân cũng là đầu tiên giơ tay giúp chị khi mới đến đơn vị. cuối cùng, hai vốn cùng chí hướng.
Chu Vân chịu nổi kiểu ‘tham phú phụ bần’ của Ngưu Thúy Hoa, còn Ngưu Thúy Hoa thì bực bội với những lời góp ý của Chu Vân. Mối quan hệ giữa họ rạn nứt khi chồng Chu Vân thăng doanh trưởng.
Rõ ràng hai cùng tuổi, nhưng tại Chu Vân trông trẻ hơn chị , chồng cũng giỏi giang hơn? Sự ghen tị bùng nổ trong lòng Ngưu Thúy Hoa khiến chị tức tối mắng chửi Chu Vân, hết bất mãn.
Từ đó, hai trở mặt.
Dù Ngưu Thúy Hoa ghen tị đến thì chồng Chu Vân vẫn thăng tiến nhanh hơn.
Mã liên trưởng chẳng mấy chốc cũng lên Mã doanh trưởng, hai nhà thành hàng xóm.
kịp để Thúy Hoa đắc ý bao lâu, thì chồng Chu Vân thăng đoàn trưởng.
Lúc đó Ngưu Thúy Hoa tức đến mức nổi mấy cái mụn trong miệng, càng thêm căm ghét Chu Vân, cảm thấy chị đúng là “khắc tinh” đời .
Oán thù giữa hai kéo dài mấy năm trời.
Nói gì thì , Mã doanh trưởng cũng năng lực, Tết năm , trong đội ý định thăng chức cho , việc gần như chắc chắn, chỉ thiếu một bước cuối. Ai ngờ sự việc đột nhiên chuyển biến.
Mã doanh trưởng tố cáo vì vợ tác phong đắn.
Người tố cáo chính là cô gái đoàn văn công từng Hồ Hà Hoa cướp mất bạn trai!
Hóa công việc trong đoàn văn công của Hồ Hà Hoa là do Ngưu Thúy Hoa sắp xếp, mà lý do Thúy Hoa chịu giúp là vì cô nhận tiền từ Hà Hoa.
Tất nhiên, chuyện Ngưu Thúy Hoa giấu chồng, nhưng cuối cùng Mã doanh trưởng vẫn ảnh hưởng. Dù ủy ban trách cứ gì nhiều, chỉ bảo quản vợ cho , nhưng chuyện thăng chức thì coi như đổ sông đổ bể.
Ngưu Thúy Hoa đúng là tiền mất tật mang, về nhà còn chồng mắng.
Còn Ninh Ngọc thì nhờ yên một chút, dạo ít thấy gương mặt cau của Ngưu Thúy Hoa, cũng ít chị tường sân bóng gió khác.
Sau mấy trận mưa kéo dài, trời cuối cùng cũng quang đãng trở , thời gian bước tháng Bảy năm 1977.
Thời tiết nóng, hai cây ăn quả trong sân cũng cao lên ít.
Hôm đó, Ninh Ngọc đang ở trong nhà cắt vải, định may cho Tần Húc Đông một chiếc áo thun ba lỗ cùng một đôi găng tay chống nắng.
Thời tiết nắng nóng, mỗi ngày Húc Đông về đều mồ hôi đầm đìa, quần áo giặt khô bao nhiêu .
Ninh Ngọc thấy xót chồng, cũng ngăn , chỉ thể may thêm vài cái áo lót để chồng đổi.
Máy may để ở quê, nên tất cả quần áo Ninh Ngọc may trong đơn vị đều là may tay. Làm một lúc, cô mới thắt nút cuối cùng, cắn đứt chỉ.
lúc đó, cổng sân vang lên tiếng gõ cửa.
Ninh Ngọc mở cửa thì thấy tới là Tiểu Thẩm.
“Chị dâu, thư gửi cho chị, là từ quê nhà gửi tới.”
Ninh Ngọc nhận thư, thấy chỗ gửi ghi là Ninh Khải, cô nhận thư nhưng vội mở, mà mời Tiểu Thẩm nhà uống nước.
Tiểu Thẩm chỉ để một câu “ cần ” chạy mất.
Ninh Ngọc bật lắc đầu, cầm thư nhà, chậm rãi mở .
Phần đầu thư cũng như thường lệ, về tình hình gia đình.
nửa , Ninh Khải nhắc đến một việc khiến Ninh Ngọc bất chợt bật dậy.
Trong thư, Ninh Khải các trí thức già trong trại lao cải (“chuồng bò”) đang dần minh oan, sắp trở thành phố .
Kiếp Ninh Ngọc bỏ trốn ngoài, chỉ tin tức khôi phục kỳ thi đại học sẽ công bố tháng 10 năm đó, nhưng ngờ hóa tín hiệu liên quan xuất hiện từ sớm.
85.
Về chuyện sống , Ninh Ngọc thật cũng chắc chắn.
Từ khi cô xuyên về, chuyện chệch khỏi quỹ đạo của kiếp , dẫn đến điều gì giống với quá khứ cả.
Nên việc kỳ thi đại học khôi phục như kiếp , cô cũng từng hoài nghi. Ninh Ngọc vẫn luôn hy vọng nó sẽ đến.
Bây giờ, thấy các giảng viên đại học minh oan và đưa trở thành phố, trái tim luôn bất an của Ninh Ngọc cuối cùng cũng trấn an.
Yên tâm , Ninh Ngọc lập tức thư hồi âm cho Ninh Khải.
Tối hôm đó, cô đầu tiên chuyện với Tần Húc Đông.
“Húc Đông, hôm nay Tiểu Khải gửi thư đến.”
Tần Húc Đông giọng vợ vẫn bình thường thì cũng để tâm lắm, nắm tay trắng mịn của vợ, tay còn xu hướng trượt lên .
Ninh Ngọc liền dùng tay giữ chặt chồng .
“Em chuyện với .”
Thấy vợ nghiêm túc, Tần Húc Đông đành nghiêm chỉnh , khẽ ho một tiếng: “Được , trêu nữa, em .”
“Tiểu Khải , mấy vị trong trại lao cải ở quê minh oan, sắp trở về thành phố .”
Ninh Ngọc hít sâu một , chậm rãi nhưng chắc chắn : “Em nghĩ là kỳ thi đại học sắp khôi phục !”
“Hả? Khôi phục thi đại học?” Tần Húc Đông ngây một lúc, vốn là nghiệp trung học, nhưng vì điều kiện gia đình khó khăn nên thể học tiếp, đó nhập ngũ cưới vợ, chuyện đại học từng nghĩ đến.
Nên tuy Tần Húc Đông cảm thấy đây là chuyện lớn, nhưng lập tức nghĩ sẽ ảnh hưởng thế nào đến họ.
Anh tưởng vợ nhắc đến chuyện là vì lo cho Tiểu Khải.
Trước đây Tiểu Khải lính, Ninh Ngọc từng lo lắng.
Giờ mà kỳ thi, thể thi đại học, thì vợ sẽ yên tâm hơn.
Tần Húc Đông đang định vài câu động viên để vợ vui lòng, thì cô tiếp: “Húc Đông, nếu thi đại học thực sự khôi phục, em thi.”
Tần Húc Đông ngẩn vài giây, lập tức hiểu .
Vợ thông minh, siêng năng, nếu thi chắc chắn sẽ đỗ. đại học học tận bốn năm, mà ở quân đội thể thường xuyên ngoài, chẳng lẽ họ sẽ xa bốn năm?
Tần Húc Đông chờ ba năm mới cưới cô gái nhỏ , mới sống hạnh phúc một năm mà giờ xa ?
Trong phút chốc, đầu óc trống rỗng, nổi điều gì cảm động. cũng nỡ cản bước vợ.
Từ khi Ninh Ngọc đến đơn vị, hễ thời gian rảnh là ôm sách học bài. Anh thấy rõ vợ từng từ bỏ việc theo đuổi tri thức. Nếu thật sự cơ hội, nỡ ngăn vợ theo đuổi ước mơ?
Ninh Ngọc Tần Húc Đông trong chớp mắt suy nghĩ nhiều đến . Thấy im lặng, cô cũng vội vàng lên tiếng.
Một lúc lâu , căn phòng mới vang lên giọng trầm lắng của Tần Húc Đông:
“Nếu em , thì cứ .”
Một năm sống chung khiến Ninh Ngọc chắc chắn rằng yêu cô. khi thực sự sự ủng hộ của , cô vẫn vô cùng cảm động.
Ninh Ngọc nghiêng ôm lấy cánh tay chồng, tựa đầu n.g.ự.c , nhẹ nhàng : “Cảm ơn , Húc Đông.”
Tần Húc Đông bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu cô, giọng trầm xuống: “Em nhớ về đấy.”
Ninh Ngọc gật đầu mạnh, giọng mũi nghèn nghẹn: “Nhà của em ở đây, chắc chắn sẽ về. Vậy thi ?”
Tần Húc Đông xoa tay cô chợt khựng , : “Anh thi , rời trường lâu , quên hết sách vở . Với , ở đơn vị cũng mà.”
Ninh Ngọc “ừm” một tiếng, gượng ép thêm.
Cô năng lực của , sinh là để thuộc về quân đội, đó mới là nơi tỏa sáng.
Hai cứ thế ôm yên lặng một lúc, Ninh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu : “Thôi quên , chuyện thi đại học mới chỉ là em đoán, chắc thành thật .”
Tần Húc Đông mím môi gì. Tuy huấn luyện trong quân đội khép kín, nhưng thông tin khá nhanh. Theo , chuyện thi đại học khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Từ hôm đó trở , Ninh Ngọc vẫn tiếp tục ôn tập như thường lệ, còn Tần Húc Đông mỗi buổi huấn luyện đều vội vã về nhà, ai còn tưởng ở nhà bảo bối đang chờ về đấy chứ.
Hôm , Chu Vân đến nhà Ninh Ngọc chơi, chằm chằm bụng cô mấy .
Ninh Ngọc chút hiểu, nghi hoặc hỏi: “Chị dâu, hôm nay chị thế?”
Chu Vân thần bí, hạ giọng nhỏ: “Tiểu Ngọc, em là... ?”
“Có gì cơ?”
Chu Vân liếc bụng Ninh Ngọc, hì hì : “Nhìn Tiểu Tần gần đây cứ một lòng một lo chuyện trong nhà, hai là tin vui chứ?”
Lúc Ninh Ngọc cuối cùng cũng phản ứng , cô sờ bụng , buồn : “Chị dâu, chuyện đó .”
Chu Vân vẻ tin lắm: “Có là còn nhỏ tiện ? Yên tâm, bác sĩ bảo , cái tục lệ đó xưa , cần kiêng kỵ như .”
Ninh Ngọc dở dở , bất đắc dĩ : “Chị dâu, em thật sự mang thai, nãy còn mua một cây kem ở tiệm tạp hóa ăn mà.”
“Thật sự mang thai ? Vậy dạo gần đây Tiểu Tần thế?” Chu Vân chút thất vọng, sang hỏi về sự đổi của Tần Húc Đông gần đây.
Sự đổi của Tần Húc Đông dĩ nhiên là vì cảm thấy cần trân trọng thời gian hai còn bên . chuyện , Ninh Ngọc tiện .
Cô chỉ đành giải thích: “Dạo trời nóng quá, em cảm nắng, lo lắng nên mới vội vã như thế.”
Điều Ninh Ngọc dối, gần đây cô quả thật thấy choáng váng vì nóng, Tần Húc Đông còn cho cô học bài nữa cơ.
Chu Vân ngẩng đầu bầu trời gợn mây, : “Mùa hè năm nay đúng là oi ả, em vẫn chứ? Có khám ?”
Ninh Ngọc gật đầu: “Bác sĩ kê thuốc hạ nhiệt, em uống thấy dễ chịu hơn nhiều.”
“Vậy thì , lúc rảnh nấu chút nước đậu xanh uống cho mát. Nhà mà thì để chị mang cho ít.”
Ninh Ngọc vội ngăn : “Không cần chị dâu, nhà em , lát nữa sẽ nấu luôn.”
Lúc Chu Vân mới thôi.
Hai trò chuyện thêm một lúc, Chu Vân mới dậy về nhà.
Ninh Ngọc một ở góc sân bóng râm, sờ bụng nghĩ thầm: vẫn còn sớm, chắc đợi thêm vài năm nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, trời đất xoay vần.
Tháng mười năm 1977 cuối cùng cũng đến.
Khi Ninh Ngọc tin khôi phục kỳ thi đại học, trái tim vốn hồi hộp suốt bấy lâu của cô bỗng trở nên bình lặng.
Vì ngày , cô chuẩn lâu .
Hôm đó, khi Tần Húc Đông huấn luyện xong trở về, ngoài cửa hồi lâu mới bước . Khi thấy Ninh Ngọc trông như trút gánh nặng, nhẹ nhõm hơn bất kỳ lúc nào, gương mặt cuối cùng cũng nở nụ .
Cuối tháng mười một, Tần Húc Đông đưa Ninh Ngọc lên chuyến tàu về thôn Hồng Nhật, hai lưu luyến chia tay sân ga.
“Thi xong em sẽ , nhiều nhất là một tháng. Anh ở đơn vị cứ yên tâm huấn luyện, đừng lo cho em.”
Tần Húc Đông gật đầu, cô thật sâu.
Ngày Ninh Ngọc xuống tàu trùng chủ nhật, Ninh Khải học nên ga đón chị.
Cậu đạp xe chở Ninh Ngọc về thôn Hồng Nhật, tới chỗ vắng , rốt cuộc nhịn mở miệng: “Chị , chị giỏi thật đấy, ngay cả việc cũng đoán . Kỳ thi đại học thực sự khôi phục !”
Ninh Ngọc khẽ , hỏi: “Thế em chuẩn thế nào ?”
“Sau khi nhận thư chị gửi, em bắt đầu học kiến thức lớp 11, những nội dung trong sách giáo khoa em đều nắm chắc , chỉ đề thi khó nữa.”
Ninh Ngọc an ủi: “Đừng lo, năm 1977 là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, nhiều rời xa sách vở nhiều năm , đề chắc chắn sẽ khó .”
“Vậy thì quá! Đến lúc đó em và chị sẽ cùng đại học!” Ninh Khải vui vẻ , chân đạp xe mạnh hơn hẳn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-70-mot-doi-hanh-phuc/chuong-14.html.]
87.
Ninh Ngọc theo Ninh Khải về nhà họ Ninh, chào hỏi cha Ninh xong thì chuyện một lát sang nhà họ Tần.
Dạo nhiều việc đồng áng, nên cha Tần cũng nghỉ công trường trở về nhà sớm.
Thấy Ninh Ngọc đến, hai ông bà cũng lấy ngạc nhiên.
Sau khi tiễn Ninh Ngọc lên tàu, Tần Húc Đông liền gọi điện về làng báo tin cho cha rằng Ninh Ngọc sẽ về để tham gia kỳ thi đại học.
Hai ông bà thật mấy hiểu vì con dâu nhất định thi đại học, vợ chồng trẻ sống trong quân đội cũng , cứ thế sống yên , sinh vài đứa con chẳng hơn ?
con trai phản đối thì cha chồng như họ cũng tiện xen .
Hơn nữa, sinh viên đại học là một vinh dự to lớn, nếu con dâu thi đậu đại học, nhà họ Tần cũng nở mày nở mặt chẳng ?
Hai ông bà suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng cũng kìm nén lo lắng trong lòng, bắt đầu mong đợi trong nhà sẽ thêm một cô con dâu là sinh viên đại học.
"Tiểu Ngọc, về ? Trên đường mệt ? Đói , ăn cơm ? Trong nồi còn cơm đấy, lấy cho con ăn nhé." Mẹ Tần lâu gặp con dâu, quan tâm hỏi han.
Ninh Ngọc vội đỡ Tần đáp: "Không cần , con ăn tàu , giờ đói, , để con kể cho chuyện ở đơn vị."
Nghe Tần liền hào hứng, hối thúc cha Tần: “Ông già, , với ông cùng một chút.”
Tiếp đó Ninh Ngọc kể cho cha chồng vài chuyện thú vị xảy ở đơn vị.
Hai ông bà vợ chồng con trai sống thì cũng yên tâm.
Sau khi tin tức của con trai, Tần cuối cùng cũng hỏi đến chuyện thi đại học của Ninh Ngọc.
"Tiểu Ngọc, Húc Đông gọi điện bảo con định thi đại học thật ?"
Ninh Ngọc gật đầu: "Vâng , con học đại học."
Việc Ninh Ngọc kiên quyết thi đại học phần nhiều là do cam lòng ở kiếp .
Cô hiểu rõ bằng cấp quan trọng thế nào trong tương lai. Những sinh viên đại học trong vài khóa đầu khi khôi phục kỳ thi đều cuộc sống khá . Ít nhất là đến khi Ninh Ngọc sống , sinh viên đại học vẫn trọng dụng.
Bây giờ Ninh Ngọc cơ hội và năng lực, tại thử?
Thấy ánh mắt kiên định của con dâu, cha Tần nuốt lời định bụng, cuối cùng đều khuyên cô đừng áp lực, cứ ở nhà mà ôn tập thật .
Ninh Ngọc cảm kích sự thấu hiểu của cha chồng, nên học càng chăm chỉ hơn.
Tối hôm đó, Tần Nguyệt trở về.
Mẹ Tần kể cho Ninh Ngọc Tần Nguyệt yêu ở thị trấn. Cậu trai tuy trai nhưng tính tình thật thà chất phác, hai ông bà hài lòng.
Tần Nguyệt xem phim ở thị trấn về thì thấy Ninh Ngọc đang ở nhà, thoáng giật , nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn gọi: “Chị dâu.”
Ninh Ngọc thấy Tần Nguyệt đổi nhiều như cũng khá bất ngờ, nghĩ cô đổi nhiều đến thế.
Người yêu của Tần Nguyệt cùng cô về nhà, vốn định đưa Tần Nguyệt về chào hỏi về luôn. thấy nhà họ Tần một lạ, Tần Nguyệt gọi cô là chị dâu, đoán phận của Ninh Ngọc nên vội về.
Mẹ Tần tươi giới thiệu hai .
"Tiểu Ngọc, đây là bạn trai của Tiểu Nguyệt, Tiểu Quách, ở nhà máy cơ khí thị trấn."
"Tiểu Quách, đây là chị dâu của Tiểu Nguyệt, Ninh Ngọc, ở đơn vị với Húc Đông, mới về hôm nay."
Tiểu Quách quả đúng như lời Tần , là một trai thật thà lễ phép.
Cậu lễ phép chào hỏi: "Chào chị dâu, em là bạn trai của Tiểu Nguyệt."
Ninh Ngọc mỉm đáp : "Chào em, ăn cơm cùng cả nhà nhé?"
Tiểu Quách xua tay: “Không cần , muộn , em về , hôm khác em đến thăm.”
Mẹ Tần phụ họa: “Được, Tiểu Quách cứ về , trời tối , đạp xe nhớ cẩn thận đấy.”
Tiểu Quách chào từng với Tần Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, về đây, cuối tuần đến đón em."
Tần Nguyệt mỉm : “Đi đường cẩn thận nhé.”
88.
Ăn cơm xong, Ninh Ngọc về phòng nghỉ ngơi, sách bao lâu thì tiếng gõ cửa.
Mở cửa thì thấy gõ là Tần Nguyệt.
“Có chuyện gì ?” Vẻ mặt Ninh Ngọc biểu lộ gì, khiến khó đoán tâm trạng cô .
Tần Nguyệt như thể hạ quyết tâm lớn, hít sâu một cúi đầu 90 độ: “Chị dâu, em xin .”
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc : “Trước là em ngu dại, Tôn Lệ Lệ và Tống Tri Huy lừa, ăn với chị, còn suýt nữa hại chị... Tóm , em sai .”
Ninh Ngọc Tần Nguyệt chằm chằm. Tuy cô từng nhiều chuyện ngốc nghếch, nhưng gây tổn thương thực sự nào cho cô. Huống hồ gì, cô là em gái của Tần Húc Đông, hai cũng thể mãi mãi qua .
Khoảnh khắc đó, trong lòng Ninh Ngọc nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng chỉ một câu: “Chị .”
Cô thích Tần Nguyệt , nhưng bỏ qua là vì nể mặt Tần gia.
Nếu Tần Nguyệt thật lòng hối cải, thì vẫn còn nhiều thời gian để chứng minh, tha thứ cần gấp gáp.
Tần Nguyệt hiểu thái độ của Ninh Ngọc, tức giận cũng nản chí, khi xin thêm một nữa thì rời .
Những ngày đó, cuộc sống của Ninh Ngọc yên bình.
Người nhà họ Tần cô yên tâm ôn tập nên để cô gì cả, Ninh còn nấu mấy món ngon cho cô ăn.
Mấy ngày Ninh Khải cũng đến trường, ở nhà ôn tập, chỗ nào hiểu thì hỏi Ninh Ngọc hoặc đến tìm Lai Văn Hiên.
Lai Văn Hiên gặp Ninh Ngọc một để cảm ơn vì cô trả bức thư pháp.
Bức thư pháp đó do ông nội mà là một trong những món đồ quý nhất trong bộ sưu tập của ông.
Năm đó, khi còn cách nào khác, ông nội từng giấu nó trong sách vở của cháu trai, mong thể tránh tai họa.
Không ngờ tịch thu gia sản, đồ đạc trong nhà đều bán sạch.
May mà ông trời tuyệt đường , mười năm , ông lão cầm món bảo vật của , Lai Văn Hiên kể , hôm đó ông lão bức thư pháp mà rưng rưng nước mắt.
Vài tháng , ông nội Lai đón nơi khác, Lai Văn Hiên theo cùng vì tự thi đậu về , ông nội đành để ở . Trước khi còn dặn nhất định cảm ơn Ninh Ngọc.
Thấm thoắt nửa tháng trôi qua, kỳ thi đại học tới gần.
Lịch thi thông báo vài hôm , địa điểm thi của Ninh Ngọc là trường trung học Nhất Trung, trường cấp ba cũ của cô. Ninh Khải và Lai Văn Hiên thì thi ở nơi khác.
Kỳ thi kéo dài hai ngày, cả ba đều thi khối tự nhiên, nên nội dung thi giống .
khi thi xong, ai nhắc đến đề thi ngày hôm đó, chỉ về ăn no ngủ.
Lai Văn Hiên vội tỉnh thành, ở làng Hồng Nhật để đợi nhận thông báo trúng tuyển mới về.
Thế nên và Ninh Khải quấn quýt chơi với mấy ngày liền.
Thấy em trai và bạn chơi vui vẻ, Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, khung cảnh thật ...
Sau khi thi xong và nộp nguyện vọng, chỉ vài ngày , Ninh Ngọc lên đường trở đơn vị. Tới ga tàu thì Tiểu Thẩm đến đón cô.
Vừa bước chân sân doanh trại, Tần Húc Đông cũng huấn luyện xong về.
Ninh Ngọc đặt hành lý xuống ôm chặt lòng.
Một mùi hương quen thuộc da diết bao quanh chóp mũi.
Ninh Ngọc chợt cảm thấy hối hận, mới rời một tháng mà nhớ đến . Nếu thật sự học đại học thì đây?
Tần Húc Đông rõ ràng cũng nhớ cô, ôm chặt buông.
Hai ôm thật lâu mới từ từ buông .
89.
Tần Húc Đông hỏi Ninh Ngọc thi thế nào, chỉ ôm cô một lúc về huấn luyện.
Ninh Ngọc định tâm trạng, lấy thịt xông khói cùng dưa muối mang từ nhà , chia thành mấy phần mang cho mấy quen trong khu nhà quân đội.
Lúc cô qua, đúng lúc đang tụ tập lầu tám chuyện phiếm.
Chu Vân là mắt tinh nhất, thấy Ninh Ngọc liền vui vẻ gọi:
"Tiểu Ngọc về !"
Lập tức những khác cũng ngừng đề tài đang dở, tập trung chú ý Ninh Ngọc.
Một chị dâu :
"Tiểu Ngọc, em thi đại học mà với tụi chị một tiếng ?"
Một chị dâu khác tiếp lời:
" đó, tụi chị còn thể cổ vũ tinh thần cho em nữa chứ."
Ninh Ngọc nháy mắt :
"Ban đầu tính chờ điểm mới , nếu lỡ thi rớt thì cứ bảo là về quê thăm nhà thôi. Giờ thì , chắc mất mặt các chị dâu , chỉ còn cách lấy đồ ăn để bịt miệng thôi."
Vừa , Ninh Ngọc mang đồ ăn chia cho .
Mấy chị quân tẩu nhận đồ, ai nấy đều mỉm rạng rỡ.
Chu Vân Ninh Ngọc một cái, trong lòng chút giận vì cô nàng giấu cả luôn, nhưng miệng vẫn :
"Xem em kìa, dù đậu , chỉ cần em dám thi đại học thôi là chị phục em sát đất ."
Mọi xung quanh đều đồng tình với câu .
Ở đây, đa phần các cô vợ bộ đội đều từ nông thôn hoặc thị trấn nhỏ lên, hiếm học đến cấp ba. Vì họ luôn kính trọng những học hành giỏi giang. Nếu Ninh Ngọc thật sự đậu đại học thì đúng là niềm tự hào, cả nhóm quân tẩu cũng thơm lây.
Thời gian chờ đợi luôn trôi thật chậm. Trên ruộng đồng, nông trường, trong khu tập thể, bao đang ngóng trông một lá thư.
Một tháng , tin tức trúng tuyển bắt đầu lượt gửi đến.
Hai ngày gần đây, Ninh Ngọc thường xuyên đến phòng việc của đơn vị, trực điện thoại cô đang đợi tin từ quê nên để bụng, còn bảo cô mang ghế đến .
Hôm đó, điện thoại reo lên. Tim Ninh Ngọc bỗng thắt , cô linh cảm đó là cuộc gọi dành cho .
Quả nhiên, trực điện thoại chỉ mới vài câu gọi cô đến .
Là Ninh Khải gọi từ đội sản xuất.
"Chị ơi! Chị đậu đại học ! Là thủ khoa của huyện luôn đó! Cán bộ huyện chị ở đơn vị nên cử về phỏng vấn, chị là đầu huyện ! Chị giỏi quá!"
Dù cảm thấy thi cũng , nhưng ngờ đầu cả huyện, tim Ninh Ngọc đập loạn. Cô đặt tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh nhưng .
Lần thật sự khác ...
Cô đổi vận mệnh u ám của đời .
Ninh Ngọc và Tần Húc Đông sống hạnh phúc, cô còn thi đậu đại học, nhà cũng khỏe mạnh.
Nghĩ đến đây, cô vội hỏi:
"Em thì ? Có điểm ?"
Giọng Ninh Khải tràn ngập vui mừng:
"Em cũng đậu ! Được Đại học Y dược tuyển thẳng! Sau em sẽ quân y trong đơn vị. Chị ơi, đến lúc đó chị em còn việc cùng nữa."
Ninh Ngọc mỉm :
"Được, chị chờ em."
"À đúng , Lai Văn Hiên cũng đậu Đại học ở tỉnh, sẽ về nhà ngay khi nhận giấy báo, kịp về ăn Tết với ."
"Vậy thì , nhà họ Lai cũng xem như khổ tận cam lai."
Ninh Khải bên đầu dây gật đầu mạnh:
"Thật sự là quá ."
"Được , Tiểu Khải, em giúp chị với mấy phỏng vấn rằng bảo cha đãi dùng bữa, còn phỏng vấn thì thôi."
Ninh Khải tiếc nuối:
"Được lên báo huyện mà bỏ qua thì tiếc thật, giá như chị về trễ chút thì ."
"Em cố gắng học giỏi, cơ hội lên báo lớn hơn. Giờ nữa, khi nào chị nhận giấy báo sẽ tranh thủ về nhà một chuyến."
Sau khi dập máy, trực điện hỏi ngay:
"Chị dâu, đậu ?"
Ninh Ngọc mỉm gật đầu:
"Ừ, đậu ."
"Chúc mừng chị, chị giỏi thật đó!" trực điện giơ ngón cái chúc mừng.
90.
Tin tức lan truyền nhanh, khi Tần Húc Đông trở về nhà thì vợ sắp đại học.
Một tháng qua cũng đủ để chuẩn tâm lý.
Dù nỡ, nhưng vẫn sẵn sàng buông tay một chút.
Bước nhà, thấy bóng dáng Ninh Ngọc đang nấu ăn, Tần Húc Đông kiềm mà tiến đến ôm lấy cô.
Ninh Ngọc khựng , liền ngay là Tần Húc Đông tin.
cô vẫn tắt bếp, , lặp một nữa: “Em đậu đại học , Tiểu Khải em nhất huyện.”
Tần Húc Đông mừng cho vợ, xoa đầu cô : “Vợ giỏi thật.”
Ninh Ngọc ngẩng đầu lên hỏi: “Anh vẫn hỏi em chọn trường nào ?”
Tần Húc Đông nhúc nhích, cô chằm chằm hỏi: “Trường nào?”
“Đại học An Tỉnh.”
Bỗng nhiên, Tần Húc Đông ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai: “Vợ tuyệt nhất.”
Tuy Đại học An Tỉnh là trường đại học nhất tỉnh, nhưng với năng lực của Ninh Ngọc, cô thể một trường còn hơn.
Lý do cô chọn trường là vì nó ngay tại huyện Liên Hoa.
“Như mỗi tuần em đều thể về.”
“Anh cũng nỡ xa em.”
Tấm chân tình Ninh Ngọc của khiến Tần Húc Đông càng ôm cô chặt hơn, như thể hoà tan cô m.á.u thịt của .
Tối hôm đó, Ninh Ngọc càng cảm nhận sâu sắc niềm vui bất ngờ từ tình yêu mà Tần Húc Đông dành cho cô.
Ninh Ngọc ghi địa chỉ nhận giấy báo trúng tuyển là ở đơn vị bộ đội, còn mười ngày nữa là đến Tết thì cô nhận thư báo trúng tuyển của Đại học An Tỉnh.
Sau khi nhận thư, Tần Húc Đông liền xin phép về quê thăm nhà.
Những năm từng nghỉ phép, nên duyệt nhanh.
Một ngày Tết, Tần Húc Đông cùng Ninh Ngọc trở về thôn Hồng Nhật.
Trước đó khi huyện cử đến phỏng vấn, dân làng con dâu nhà họ Tần đậu thủ khoa của huyện, nên về quê, dọc đường ai cũng đến chúc mừng Ninh Ngọc.
Hai vợ chồng vất vả mới thoát khỏi sự nhiệt tình của để về nhà.
Con trai và con dâu về nhà, cha Tần đương nhiên vui mừng, nhất là khi con dâu giỏi giang như , đậu đại học, đúng là tổ tiên phù hộ.
Buổi tối, hai bên gia đình cùng ăn bữa cơm mừng, bàn bạc tổ chức tiệc mời bà con họ hàng.
Vì Ninh Khải cũng đậu đại học, nhà họ Ninh vốn định tổ chức tiệc mừng, mà Ninh Ngọc là con gái nhà họ Ninh, là con dâu nhà họ Tần, nên hai nhà quyết định tổ chức chung.
Xét đến thời gian nghỉ phép của Tần Húc Đông dài, hai bên nhanh chóng sắp xếp tổ chức tiệc mùng ba Tết.
Dân làng thấy hai đứa con nhà họ Ninh đều đậu đại học thì ai nấy đều cảm khái: Nhà họ Ninh sắp phúc !
Chuyện cưới hỏi của Ninh Khải cũng nhiều bà cô trong làng quan tâm.
Ninh Khải nghĩ còn nhỏ, sắp lên đại học, nên nhờ từ chối hết.
Thấy em trai yêu mến như , Ninh Ngọc cũng yên tâm.
Tối hôm khi Tần Húc Đông và Ninh Ngọc về đơn vị, Tần nhân lúc Ninh Ngọc về nhà đẻ chào tạm biệt tìm Tần Húc Đông chuyện.
Tần Húc Đông theo phòng của hai ông bà, cha Tần cũng đang ở trong phòng.
Tần Húc Đông hỏi: “Mẹ, chuyện gì ?”
Mẹ Tần suy nghĩ một chút ngập ngừng mở lời: “Tiểu Ngọc sắp đại học , hai đứa dự định gì cho tương lai ?”
Tần Húc Đông hiểu đang ám chỉ gì, trả lời: “Trường Tiểu Ngọc học ngay ở huyện Liên Hoa, cô cuối tuần sẽ về đơn vị.”
Mẹ Tần sốt ruột, thẳng: “Thế còn con cái thì ? Hai đứa tính lúc nào sinh con ? Tiểu Ngọc học bốn năm đại học, nếu giữa chừng con thì sinh sinh?”
Về chuyện Tần Húc Đông từng nghĩ tới, cho rằng đợi Ninh Ngọc học xong đại học sinh con cũng , thể chờ.
Tần thì chờ nổi.
Bà phản ứng của con trai là ngay nó đặt chuyện con cái lên hàng đầu.
“Tiểu Ngọc học xong mới chỉ ngoài hai mươi, nó thì , nhưng con thì tuổi còn nhỏ nữa, đến lúc đó gần ba mươi mà đứa con nào, sẽ nghĩ ?”
91.
Tần Húc Đông hiểu vì đó vẫn , bỗng nhiên trở nên hoang mang như .
Anh cố gắng nhớ , chợt nhớ lúc trưa khi ăn tiệc xong, dì cả phòng một lúc, khi thì sắc mặt còn như .
Tần Húc Đông chắc là dì cả gì đó.
“Mẹ, lo gì ? Trước đây chẳng bàn , cứ để Tiểu Ngọc vui vẻ học hành, đừng gây áp lực cho cô .”
Thấy con trai yêu thương con dâu đến thế, trong lòng Tần càng lo hơn.
Trong trường bao trai giỏi giang, nếu thật sự giống như dì cả , con dâu mà ai đó dụ dỗ mất thì con trai bà ?
“Mẹ nghĩ nhiều , Tiểu Ngọc sẽ như , cô chọn học đại học ở Liên Hoa là vì con, con tin cô .”
Lúc Tần mới chợt nhận lỡ hết nỗi lo trong lòng.
Bà đỏ mặt, phần ngượng ngùng, nghĩ nghi ngờ con dâu như là đúng, nhưng bà cũng chỉ vì lo cho con trai nên mới bận tâm như thế, liền cứng giọng : “Mẹ chỉ sợ Tiểu Ngọc giỏi quá, nhiều theo đuổi, mà con thì ở bên cạnh…”
Tần Húc Đông bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ thể : “Khai giảng con sẽ đưa cô đến trường. Còn chuyện con cái, con sẽ bàn với Tiểu Ngọc, nhưng dù nữa, con cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô .”
Nói xong, Tần Húc Đông về phòng. Không lâu , Ninh Ngọc cũng , Tần Húc Đông kể với cô chuyện lo lắng thế nào.
Rửa mặt xong, hai lên giường ngủ.
Lúc trong phòng đang yên ắng, Ninh Ngọc bỗng lên tiếng: “Nếu trong thời gian học em mang thai, thì cứ sinh con .”
Tần Húc Đông sững , cả lập tức trở nên căng thẳng.
“Em ?”
“Về thấy ở trong phòng, em tiếng trong phòng ba , định gõ cửa, nhưng thấy đang chuyện nên em về.”
Tần Húc Đông giơ tay ôm lấy cô, “Thế em thấy gì ?”
“Cái gì?”
“Anh là em, em sinh con lúc nào thì lúc đó sinh.”
Khóe môi Ninh Ngọc khẽ mãn nguyện cong lên, “Vậy thì cứ để con quyết định, lúc nào con đến, thì lúc đó cha .”
Tần Húc Đông khẽ.
“Được, cả hai con.”
Hôm , cha Tần tiễn hai vợ chồng cửa.
Trước khi , Ninh Ngọc với chồng: “Mẹ, nếu con mang thai thì con sẽ sinh. Cùng lắm thì nghỉ học một học kỳ, chỉ mong đến lúc đó chịu khó giúp con chăm cháu.”
Mẹ Tần nắm lấy tay cô, liên tục gật đầu đồng ý.
Về đến đơn vị, hai vợ chồng chỉ mới sống bên vài ngày ngọt ngào hết tháng Giêng, trường bắt đầu khai giảng.
Tần Húc Đông xin nghỉ một ngày đưa Ninh Ngọc nhập học, cùng cô tất thủ tục. Sau vòng thủ tục , các bạn cùng lớp tương lai của Ninh Ngọc đều “mỹ nhân chủ”, mà yêu còn là một sĩ quan quân đội.
Các nam sinh còn kịp trồng cây si thì Tần Húc Đông “bóp ch.ết từ trong trứng nước”.
Chuyên ngành của Ninh Ngọc là Quản trị Kinh doanh, là ngành học nổi bật nhất của Đại học An Tỉnh.
Về định hướng tương lai, Ninh Ngọc suy nghĩ kỹ lưỡng khi nộp nguyện vọng.
Hiện tại là năm 1978, nền kinh tế trong nước sắp cất cánh, với tầm của cô, kinh doanh quần áo là việc khá dễ để khởi nghiệp.
liệu Ninh Ngọc thật sự thích kinh doanh?
Sau khi suy nghĩ, Ninh Ngọc cảm thấy cũng hẳn thích đến .
So với kiếm tiền, cô thích thời gian dạy học tại tiểu học trong đơn vị bộ đội hơn.
Vì thế, Ninh Ngọc dự định học ngành nhất trong trường, đó học tiếp cao học, xem cơ hội ở trường giảng viên .
Và thực tế, chuyện cũng đang tiến triển đúng như kế hoạch của cô, học, góp vốn cùng những bản thiết kế thời trang của một xưởng may.
Dưới sự tư vấn của Ninh Ngọc, xưởng may nhập một lô máy móc, cho công nhân việc theo dây chuyền.
Năm thứ hai khi thành lập, xưởng may lãi ròng.
92.
Tháng 1 năm 1980, Ninh Ngọc lấy chiếc hộp gỗ mua từ trạm phế liệu, đào khối vàng trong gỗ để bán. Còn chiếc nghiên mực, cô quyết định để đó, khi nào cơ hội sẽ tìm uy tín để thẩm định xem thật .
Ra khỏi tiệm vàng, Ninh Ngọc đầu mua một căn nhà gần khu vực Đại học An Tỉnh.
Hôm đó, Tần Húc Đông trở về nhiệm vụ, phát hiện vợ đang ở nhà. Anh kịp tắm rửa định nhào tới, nhưng Ninh Ngọc chặn .
Tần Húc Đông còn vẻ lạnh lùng như nữa, đôi mắt sâu thẳm giờ đây tràn đầy ủy khuất, tội nghiệp.
Ninh Ngọc ở cửa, mỉm với : “Em hai tin để với . Một là em mua một căn nhà, ngay gần trường học, nếu một ngày xuất ngũ, chúng sẽ sống ở đó.”
Tần Húc Đông ngạc nhiên, vợ năng lực, trường mà kiếm nhiều tiền, nên khi tin cô mua nhà mà gì, cũng thấy đó là chuyện lớn gì.
“Còn tin thứ hai là gì?”
“Tin thứ hai...” Ninh Ngọc cúi đầu nhẹ nhàng vuốt bụng, ngẩng đầu lên chồng, “Con chúng mua nhà mới, nên thể chờ lâu nữa, đến sớm đấy!”
Ninh Ngọc và Tần Húc Đông sống ở đơn vị quân đội. Hôm nay, Ninh Ngọc mang thai, nên hai quyết định về làng sống.
Về đến làng, hai gia đình tin Ninh Ngọc mang thai đều vô cùng vui mừng, tất cả những đều ngăn ở ngoài cửa, gia đình bảo vệ Ninh Ngọc kỹ.
Tần Nguyệt kết hôn, cô lấy Tiểu Quách, đàn ông mà Ninh Ngọc từng gặp . Sau khi kết hôn, Tần Nguyệt sống cùng Tiểu Quách trong khu nhà của nhà máy cơ khí, công việc văn phòng.
Biết trai và chị dâu về thăm, Tần Nguyệt và chồng lập tức đến thăm.
Khi Ninh Ngọc mang thai, Tần Nguyệt liên tục chúc phúc.
Ninh Ngọc nhận Tần Nguyệt đổi nhiều, thể là cô thật sự trưởng thành. Tần Nguyệt bây giờ trông dễ mến, cộng thêm việc Ninh Ngọc thai, nên cách cô nhận thứ cũng đổi. Vì thế, Ninh Ngọc chuyện nhiều với Tần Nguyệt.
Mặt trời dần xuống núi, vợ chồng Tần Nguyệt chuẩn về, khi , Tần Nguyệt với Ninh Ngọc một tin.
“Chị dâu, Tôn Lệ Lệ tù , đường về nhà em thấy cô .”
Ninh Ngọc quá để tâm đến tin .
Hiện tại cô sống , khi Tôn Lệ Lệ nhận sự trừng phạt của pháp luật, những ân oán đây xem như thanh toán xong.
Tuy nhiên, Ninh Ngọc cảm thấy khép quá khứ, nhưng Tôn Lệ Lệ thì nghĩ .
Ngày hôm , Tần Húc Đông và Ninh Ngọc thăm trong làng. Trên đường về, Tôn Lệ Lệ xuất hiện mặt họ.
Ba năm gặp, Tôn Lệ Lệ trông già nhiều, cô gái ngoài hai mươi giờ đây mắt còn ánh sáng, vẻ như những năm qua cô sống vất vả.
Ninh Ngọc hề cảm thấy hối tiếc, cô chỉ liếc đối phương một cái , rời khỏi đó.
“Ninh Ngọc!!”
Một giọng khàn khàn từ phía vang lên.
Ninh Ngọc dừng , hỏi: “Có chuyện gì?”
Tôn Lệ Lệ Tần Húc Đông một cái, thấy tránh , cô lập tức mở miệng: “Cô gì với ?”
Ninh Ngọc lạnh nhạt đáp: “Giữa chúng còn gì để nữa.”
Tôn Lệ Lệ ngờ phản ứng của cô như , im lặng một lúc : “Sau khi Tống Tri Huy tù, đến tìm cô ?”
“ và quen, đến tìm gì?”
Tôn Lệ Lệ Ninh Ngọc, tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng đầy bất mãn.
Cô mới tù vài ngày, về đến nhà về cuộc sống hiện tại của Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc thi đỗ đại học, nghiệp kiếm nhiều tiền, lấy chồng là một sĩ quan quân đội, đầy 30 tuổi thăng chức lên phó doanh trưởng, còn luôn chiều vợ.
Tại như ?!
Tại cô chịu khổ trong tù còn Ninh Ngọc sống sung sướng?
Còn Tống Tri Huy nữa?
Không tù lâu ? Bị Ninh Ngọc hại như mà vẫn gì? Thật là một kẻ yếu đuối, nhu nhược, lúc cô nên hợp tác với kẻ hèn nhát !
Tần Húc Đông nhận thấy sự bất thường của Tôn Lệ Lệ, liền bảo vệ Ninh Ngọc, chuẩn rời .
Tôn Lệ Lệ thái độ của kích động, lao về phía Ninh Ngọc, nhưng kịp đến gần cô, Tần Húc Đông đá văng .
“Đừng gần, nếu đừng trách khách sáo.”
Tôn Lệ Lệ mặt đất, mắt hai rời , hai dòng nước mắt rơi xuống đất, lòng cô chìm dần xuống đáy.
Cô thua , thua , tất cả thứ đều chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi...
Về đến Tần gia, Ninh Ngọc và Tần Húc Đông gì về Tôn Lệ Lệ, cho đến ngày họ chuẩn trở đơn vị, cũng gặp Tôn Lệ Lệ.
Tần Nguyệt thì chút thông tin, rằng Tôn Lệ Lệ trộm tiền trong nhà bỏ , .
Trên đường trở trấn Liên Hoa, Ninh Ngọc ngủ tàu.
Cô mơ thấy kiếp xe đ.âm, Tần Húc Đông chạy đến ôm cô , cô mơ thấy cô bé mà cứu gọi Tần Húc Đông là “ Tần”, cô mơ thấy Tôn Lệ Lệ dùng đủ thủ đoạn để tìm cách đến gần Tần Húc Đông nhưng thành.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ninh Ngọc rơi xuống, ánh sáng buổi sáng xuyên qua rèm cửa chiếu toa tàu.
Ninh Ngọc mở mắt , cúi đầu xuống, đàn ông giường tỉnh, thấy ánh mắt cô, lập tức dịu dàng.
Cô đưa tay xuống, Tần Húc Đông liền nắm lấy tay cô.
Ấm áp quá, cuộc đời thật tuyệt vì !
Hoàn văn.