Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng sinh về thập niên 70: Một đời hạnh phúc - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-05-11 13:47:31
Lượt xem: 252

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

53.

 

Bác gái nghe nói Tần Húc Đông và con trai cùng đơn vị thì vô cùng vui mừng.

 

"Chúng ta thật có duyên, có thể gặp được đồng đội của con trai bác trên tàu. Trước đó Đại Tráng nhà bác có báo là ngày mai sẽ đến ga tàu đón bác, con gái à, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé."

 

Ninh Ngọc thấy bà cụ nhiệt tình như vậy thì mỉm cười đáp: "Cảm ơn bà, lát nữa chồng cháu quay lại cháu sẽ hỏi thử, cháu không rõ anh ấy có sắp xếp người đón không."

 

Bà cụ vui vẻ nói: "Nếu đồng chí Tần không sắp xếp thì đến lúc đó các cháu cứ đi cùng chúng tôi. À đúng rồi, nãy đồng chí Tần giúp tôi xách hành lý, tôi mới hỏi tên cậu ấy chứ chưa biết cô gái đây tên là gì?"

 

"Cháu họ Ninh, tên một chữ là Ngọc, bà cứ gọi cháu là Tiểu Ngọc là được rồi."

 

"Được, được, Tiểu Ngọc."

 

Sau khi biết tên Ninh Ngọc, bà cụ lại càng nhiệt tình hơn, tiếp tục nói chuyện thêm một lúc.

 

Ninh Ngọc biết được con trai bác gái tên là Hồ Vệ Quốc, con gái tên là Hồ Hà Dung, quê họ cũng ở nông thôn, nhưng nghèo hơn cả thôn Hồng Nhật nhiều. Chồng bà mất từ sớm, bà một mình nuôi hai đứa con khôn lớn. Hồ Vệ Quốc nhập ngũ cũng là để giảm gánh nặng cho gia đình. Không ngờ nhờ sức vóc khỏe mạnh, cậu ấy lại lập được công trạng, giờ ở trong quân đội cũng khá, cuộc sống gia đình mới dần ổn định. Hồ Hà Dung còn học hết cấp ba, sau đó làm giáo viên tiểu học trong làng.

 

Dạo này bận thu hoạch mùa thu nên trường tiểu học nghỉ, Hồ Hà Dung đi theo mẹ lên thăm anh.

 

Ninh Ngọc và bà cụ trò chuyện vui vẻ, còn Hồ Hà Dung không biết nghĩ gì, bất ngờ xen vào hỏi: "Chị Tiểu Ngọc, quần áo của chị chắc đắt lắm nhỉ? Lương của chị chắc cao lắm?"

 

Ninh Ngọc lờ mờ nhận ra thái độ của Hồ Hà Dung không thân thiện cho lắm, nhưng vẫn chưa rõ mục đích của cô ta là gì, nên chỉ cười nhạt đáp: "Lần này cháu theo chồng chuyển đơn vị, chưa tìm được việc."

 

Hồ Hà Dung nghe hai chữ "theo chồng", trong lòng bỗng căng thẳng, không ngờ Tần Húc Đông trẻ vậy mà đã được phân nhà ở rồi. Lại thấy Ninh Ngọc không nói đến nghề nghiệp trước đây, liền mặc định cô ta chỉ là một phụ nữ nông thôn, quần áo đẹp chắc toàn nhờ Tần Húc Đông mua cho. Càng nghĩ càng thấy bất bình.

 

Cô ta chua chát nói: "Thật ngưỡng mộ chị Tiểu Ngọc, có thể gả cho người như anh Tần vừa giỏi vừa chu đáo."

 

“Có thể cưới được Tiểu Ngọc mới là may mắn của tôi.”

 

Giọng nam vang lên bất ngờ khiến Hồ Hà Dung giật mình, không ngờ câu đó bị Tần Húc Đông nghe thấy, cô vừa xấu hổ vừa ghen tị.

 

Tần Húc Đông quay lại mang theo cơm hộp, còn đưa cho Ninh Ngọc một chiếc cốc.

 

Ninh Ngọc nhận lấy, ngạc nhiên nhìn anh. Tần Húc Đông mỉm cười: "Đây là trà hoa nhài, người bán bảo phụ nữ thường thích uống loại này."

 

Sau này trà hoa nhài phổ biến chẳng đáng giá gì, nhưng thời điểm này thì là hàng hiếm. Hồ Hà Dung nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, trong lòng ghen tỵ không thôi.

 

Ninh Ngọc rất vui vì sự chu đáo của Tần Húc Đông, sau khi ăn xong liền chậm rãi nhâm nhi hết cốc trà.

 

Cho đến tối, vẫn không có ai đến nằm giường trên của Ninh Ngọc, Tần Húc Đông yên tâm để cô nằm ở giường giữa, còn anh thì nghỉ ngơi ở giường dưới, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Ở nơi xa lạ, đông người như vậy thì không thể ngủ sâu, huống chi bên cạnh còn có Ninh Ngọc.

 

Sáng hôm sau, Ninh Ngọc bị tiếng ồn trong toa tàu đánh thức, phát hiện Tần Húc Đông đã đi lấy nước nóng, mua bữa sáng từ trước.

 

Bị Hồ Hà Dung âm thầm lườm nguýt, Ninh Ngọc thong thả ăn sáng xong, thấy quầng mắt Tần Húc Đông hơi thâm liền quan tâm: “Anh tối qua không ngủ ngon à? Chiều mình mới đến nơi, anh ngủ thêm một lát đi, em trông đồ.”

 

Tần Húc Đông không nói gì, nhưng ánh mắt tràn đầy ấm áp. Anh nằm xuống nghỉ ngơi, còn dịch người vào sát tường, ra hiệu để Ninh Ngọc ngồi trên giường mình.

 

Thấy anh ngủ, bà cụ cũng không tiện bắt chuyện với Ninh Ngọc nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ.

 

Ninh Ngọc lấy sách ôn tập vật lý cấp 2 ra xem. Sau mười mấy năm, cô đã quên gần hết kiến thức, dạo trước vừa ôn xong toán và hóa, giờ chuyển sang vật lý, sau đó sẽ ôn tiếp kiến thức cấp 3.

 

Hồ Hà Dung thấy Ninh Ngọc chăm chú đọc sách giáo khoa cấp 2, liền khinh khỉnh bĩu môi.

 

 

54.

 

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã vài tiếng.

 

Lần này họ gặp may, tàu chạy suôn sẻ, đến đúng giờ tại ga Liên Hoa.

 

Tối qua Tần Húc Đông đã biết thân phận của bà cụ, cũng xác nhận có quen Hồ Vệ Quốc. Tuy từng ở các đại đội khác nhau, nhưng cùng một doanh trại, lần này cùng được thăng chức lên làm đại đội trưởng nên cũng từng gặp vài lần.

 

Trước khi về thôn Hồng Nhật, Tần Húc Đông đã dặn chiến sĩ liên lạc Tiểu Thẩm mượn xe quân đội đến đón người. Nghe bà cụ nói Hồ Vệ Quốc cũng cử người đến đón, anh đoán chắc sẽ cùng đến.

 

Quả nhiên, sau khi giúp bà cụ lấy hành lý xuống, Tiểu Thẩm và một binh sĩ lạ mặt xuất hiện, người kia còn giơ tấm biển.

 

"Đại đội trưởng!" Tiểu Thẩm tinh mắt thấy Tần Húc Đông liền kéo Tiểu Phương đi tới.

 

Hai người đến trước mặt anh, chào theo nghi thức quân đội, rồi Tiểu Thẩm giới thiệu: "Đây là Tiểu Phương, chiến sĩ liên lạc của đại đội trưởng Hồ Vệ Quốc, đến đón người thân của đại đội trưởng Hồ. Nhưng người đông quá, tụi em vẫn chưa tìm được bà cụ."

 

Tần Húc Đông hiểu ý Tiểu Thẩm, biết cậu ta muốn xin phép đi tìm giúp, nhưng thật ra không cần tìm nữa.

 

“Đây là bà Hồ.” Anh chỉ tay.

 

Tiểu Phương nhìn theo, thấy một bà cụ và một cô gái. Nhìn kỹ thì thấy cô gái có nét giống đại đội trưởng nhà mình, chỉ là khuôn mặt có nét mềm mại và xinh đẹp hơn nhiều.

 

Tiểu Phương vội cảm ơn Tần Húc Đông, rồi tự giới thiệu với bà cụ: “Bà ơi, cháu là Tiểu Phương, chiến sĩ liên lạc của đại đội trưởng Hồ. Đại đội trưởng đặc biệt dặn cháu đến đón bà và cô Hồ.”

 

Bà cụ liên tục gật đầu, cảm ơn: “Làm phiền cháu rồi, Tiểu Phương.”

 

Tiểu Thẩm thấy Tiểu Phương đã đón được người, liền không để tâm nữa mà chú ý tới cô vợ xinh đẹp của đại đội trưởng.

 

"Đại đội trưởng, đây là chị dâu phải không ạ?"

 

Vừa rồi cậu ta đã nhìn thấy cô gái xinh như người mẫu bên cạnh đại đội trưởng, vừa làm nhiệm vụ vừa tò mò lắm rồi.

 

“Phải, đây là chị dâu.”

 

Tiểu Thẩm vui vẻ gọi một tiếng “chị dâu”.

 

Ninh Ngọc thoải mái gật đầu với cậu: "Chào Tiểu Thẩm, tôi là Ninh Ngọc."

 

Tiểu Thẩm còn định nói chuyện thêm thì bị Tần Húc Đông ném hai cái túi qua.

 

“Xách đồ lên xe.”

 

Tiểu Thẩm hơi méo miệng, thầm nghĩ đại đội trưởng keo kiệt, nhưng vẫn làm theo rất quy củ, nhanh chóng dẫn hai người ra xe quân đội.

 

Xe của Tiểu Phương và Tiểu Thẩm đỗ cùng một chỗ, anh giúp bà Hồ xách hành lý, cùng họ chen ra khỏi đám đông.

 

Doanh trại bộ binh cách ga khá xa, mất hơn 40 phút lái xe mới đến nơi.

 

Xuống xe, Tần Húc Đông phải đi báo cáo với chính ủy, Ninh Ngọc chào bà cụ rồi theo Tiểu Thẩm đến “ngôi nhà nhỏ” mà họ sẽ sống một thời gian.

 

Trên đường đi, Tiểu Thẩm giới thiệu:

 

“Chị dâu, phía trước là nhà ăn, ba bữa đều có cơm, nếu hai người không muốn nấu thì có thể đến đó ăn. Bên kia là sân tập, ba đại đội cùng luyện ở đó, trong đó có hai đại đội cũng có gia quyến theo đơn vị, nhưng họ ở khu nhà gia đình, không chung khu với đại đội trưởng. Còn vợ của Chu doanh trưởng thì ở ngay căn bên cạnh chị dâu.”

 

Ninh Ngọc vừa nghe vừa ghi nhớ, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng một sân nhỏ.

 

55. 

"Chị dâu, đến rồi. Liên trưởng trước đó đã nhờ người đến dọn dẹp qua, chị xem thử xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa thì cứ nói với em nhé."

 

Tiểu Thẩm giúp Ninh Ngọc chuyển đồ vào, Ninh Ngọc cười cảm ơn: 

"Phiền cậu rồi, Tiểu Thẩm. Nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi, tôi tự mình xem một chút."

 

Tiểu Thẩm thấy Ninh Ngọc không có vẻ khách sáo, nói thêm vài câu rồi rời đi. Liên trưởng năm sáu ngày không ở đây, cậu ấy đúng là có nhiều việc cần báo cáo với anh ấy.

 

Ninh Ngọc thấy Tiểu Thẩm đi rồi, một mình đi quanh trong phòng. Diện tích căn nhà đúng như Tần Húc Đông đã nói, quả thật không lớn, nhưng đủ cho hai người ở.

 

Phòng lớn có một chiếc giường lớn và một cái tủ, chắc là phòng ngủ của hai người. Điều khiến Ninh Ngọc ngạc nhiên là bên cửa sổ còn có một bàn trang điểm nhỏ. Dù không lớn, nhưng Ninh Ngọc vẫn rất vui, chắc chắn là Tần Húc Đông cố ý tìm về cho cô.

 

Bên cạnh phòng ngủ có một phòng nhỏ, bên trong trống không, có thể tạm thời dùng làm kho chứa.

 

Còn phòng khách thì ngoài một bàn vuông để ăn cơm và mấy cái ghế, cạnh cửa sổ phía đông còn có một bếp lò, nhưng trên bếp trống trơn, không có thứ gì.

 

Sau một vòng xem xét, Ninh Ngọc phát hiện còn thiếu rất nhiều thứ. Nhà thì có thể ở, nhưng còn xa mới gọi là có thể sinh hoạt lâu dài.

 

Ra khỏi phòng, Ninh Ngọc bước vào sân.

 

Sân không lớn, tính tổng lại chắc chỉ khoảng hơn mười mét vuông.

 

Nhưng có thêm cái sân thế này cũng đã là niềm vui bất ngờ, Ninh Ngọc đương nhiên không chê bai gì.

 

Bên trái có mảnh đất lớn hơn, trồng một ít rau. Ninh Ngọc đoán chắc là người chủ cũ trồng nhưng chưa kịp thu hoạch đã chuyển đi, giờ thì rơi vào tay cô coi như có lộc.

 

Bên phải là khoảng đất trống nhỏ hơn, Ninh Ngọc tính sẽ dọn dẹp, làm nơi phơi đồ, còn mấy khoảng nhỏ lẻ thì có thể trồng hành, gừng, ớt... mấy loại gia vị.

 

Sau khi lên kế hoạch sơ lược cho cái sân, Ninh Ngọc bước đến mé trái của sân.

 

Trên bức tường có một cái lỗ lớn, đủ để một người lớn chui qua. Qua đó chính là sân nhà bên cạnh. Qua lỗ, cô thấy sân bên kia ngoài con đường nhỏ cho người đi, còn lại đều trồng rau.

 

Cô hơi khó hiểu, sân bên kia rõ ràng có người ở, sao lại để cái lỗ to như vậy tồn tại?

 

Mang theo thắc mắc, Ninh Ngọc bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Đồ mang từ nhà không nhiều, chủ yếu là đồ khô dễ bảo quản, nên nhanh chóng sắp xếp xong.

 

Cô ghi lại những thứ còn thiếu, vừa đóng sổ thì Tần Húc Đông về đến nhà.

 

"Em thấy thế nào?"

 

Ninh Ngọc biết anh hỏi về ngôi nhà, liền thật lòng đáp: 

"Rất tốt, không ngờ là nhà riêng được cấp cho lại có sân nhỏ nữa, em rất thích."

 

Tần Húc Đông cười: 

"Em thích là tốt rồi."

 

Thật ra thì nhà riêng thế này phải đến cấp doanh trưởng mới được phân, mà Tần Húc Đông có được cũng vì hai lý do.

 

Một là khu nhà dành cho gia đình đã đầy, chưa có phòng trống. Hai là nhờ vào nhiệm vụ lần trước, trong nhiệm vụ ấy, Tần Húc Đông cứu mạng Vương doanh trưởng. Nhờ đó Vương doanh trưởng mới hoàn thành nhiệm vụ lớn, được đề bạt lên cấp phó đoàn trưởng. Nhưng Vương doanh trưởng bị thương khá nặng, dù có hồi phục thì cũng khó ra tiền tuyến, nên tổ chức quyết định điều ông ấy về làm công tác hành chính ở quân khu tỉnh.

 

Trước khi đi, biết Tần Húc Đông nộp đơn đón vợ theo quân nhưng bị hoãn vì thiếu nhà, Vương doanh trưởng liền nhường lại căn nhà mình đang ở cho Tần Húc Đông.

 

Ninh Ngọc cũng chỉ biết chuyện này sau khi nói chuyện với vợ của Triệu liên trưởng. Còn hiện tại, điều cô bận tâm nhất vẫn là cái lỗ trên tường kia.

 

56. 

"Chuyện cái lỗ trên tường sân là sao vậy?" Ninh Ngọc hỏi.

 

Khi vào nhà, Tần Húc Đông cũng thấy cái lỗ, nhưng anh cũng không rõ lắm.

 

"Anh cũng mới vào nhà lần đầu, lúc xin phép đón em theo quân là xin cùng với nhà luôn. Vừa được duyệt là anh lập tức xin nghỉ về đón em. Nhà là Tiểu Thẩm thuê người dọn theo chỉ đạo của anh thôi."

 

"Thế cái lỗ kia thì tính sao? Không thể cứ để thế mãi được chứ."

 

Dù là trong doanh trại, nhưng sống vẫn cần có riêng tư. Không thể không có gì ngăn giữa hai nhà thế này.

 

Tần Húc Đông cảm thấy không vấn đề gì: 

"Lát nữa anh bảo Tiểu Thẩm tìm người trám lại là được."

 

Thấy Ninh Ngọc hài lòng, anh lại hỏi: 

"Còn vấn đề gì khác không? Em cứ nói, nhà này do em làm chủ."

 

Nghe câu này, trong lòng Ninh Ngọc ngọt ngào, xấu hổ một lúc rồi nhìn Tần Húc Đông: 

"Thật sự để em làm chủ?"

 

Tần Húc Đông mỉm cười gật đầu: 

"Đều nghe em."

 

Nói rồi anh ấy vào phòng ngủ, lấy ra một hộp sắt từ dưới gầm giường đưa cho Ninh Ngọc.

 

Cô tò mò mở ra, thấy bên trong toàn là tiền!

 

"Sao lại có nhiều tiền thế này?" Ninh Ngọc tròn mắt hỏi.

 

"Trước đây anh gửi một nửa lương về cho bố mẹ, phần còn lại giữ lại. Ở trong quân chẳng có chỗ tiêu gì, nên anh cứ để dành, chắc cũng gần một nghìn đồng rồi."

 

Tần Húc Đông thấy Ninh Ngọc mắt sáng rỡ nhìn hộp tiền, liền nói về kế hoạch tài chính:

 

"Bây giờ mình đã thành một nhà rồi, bên bố mẹ anh chỉ cần gửi chút tiền dưỡng lão là được. Giờ lương anh là 65 đồng, em thấy nên gửi bao nhiêu?"

 

Tần Húc Đông hỏi rất chân thành, Ninh Ngọc cũng cảm nhận được anh thật sự muốn bàn bạc cùng mình. Nhưng dù quan hệ hai người đang tiến triển tốt, vẫn chỉ là vợ chồng mới cưới, cô nghĩ rồi để anh tự quyết.

 

"Tiền là do anh làm ra, anh tự quyết định đi, bao nhiêu em cũng đồng ý." Ninh Ngọc nói thật lòng. Việc Tần Húc Đông giao tiền cho cô quản khiến cô vui, không phải vì tiền mà vì sự tin tưởng của anh ấy.

 

Thấy cô không muốn quyết định, Tần Húc Đông đề nghị: 

"Vậy mỗi tháng gửi cho bố mẹ 15 đồng, sau khi Tần Nguyệt lấy chồng thì tính tiếp. Em thấy sao?"

 

Ninh Ngọc không phản đối trong nhà chỉ còn bố làm việc nặng, mẹ lại yếu, 15 đồng cũng hợp lý.

 

Thỏa thuận xong chuyện tài chính, "phu nhân mới nhậm chức" lập tức ra tay.

 

Cô lắc lắc quyển sổ vừa ghi chép: 

"Nhà mình còn thiếu nhiều đồ quá, anh xem ở đâu có thể mua được."

 

Tần Húc Đông xem xong, thấy đa phần là đồ bếp. Trước khi về đón vợ, anh ấy không chắc cô có thể nấu ăn không nên chưa chuẩn bị.

 

"Trong doanh trại có một cửa hàng nhỏ, đồ dùng sinh hoạt đều có, rau thịt cũng mua được. Có thể đi xem thử. Nếu còn thiếu gì, thì bảo Tiểu Thẩm nhờ người ở bộ phận thu mua mang về."

 

"Em có thể tự đi mua không?" Ninh Ngọc lo sợ ghi chưa đủ, nếu được ra ngoài thì tiện hơn.

 

Tần Húc Đông giải thích: 

"Ra ngoài chỉ cần đăng ký với chính ủy là được, nhưng doanh trại cách khu dân cư xa, phải đi xe. Một mình em đi sẽ không tiện. Khi nào bộ phận thu mua có lịch ra ngoài, em hỏi họ rồi đi nhờ xe."

 

Biết là có thể ra ngoài, Ninh Ngọc yên tâm.

 

Tần Húc Đông cùng Ninh Ngọc dọn dẹp lại căn nhà trống, hai người nhìn tổ ấm nhỏ thuộc về hai vợ chồng mà cảm thấy mãn nguyện không thôi

 

Xong xuôi, Tần Húc Đông nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nói: 

"Anh vừa đi báo hủy phép xong, Hướng dẫn viên Dương thấy em đến nên cho anh hai tiếng để giúp em thích nghi, giờ hết rồi, anh phải ra huấn luyện tiếp. Lát nữa anh bảo Tiểu Thẩm sang trám cái lỗ."

 

Ninh Ngọc hiểu trách nhiệm của anh, dịu dàng nói: 

"Anh cứ yên tâm đi, em ổn mà."

 

57.

 

Sau khi Tần Húc Đông rời đi, Ninh Ngọc đi đến trước cổng sân nhỏ bên cạnh gõ cửa.

 

Muốn bịt lại bức tường ngăn giữa hai sân, phải báo cho hàng xóm một tiếng, tiện thể hỏi xem chuyện là thế nào.

 

Hàng xóm bên kia có nhà, chưa bao lâu đã mở cửa, người ra là một bà chị trông khoảng ba bốn mươi tuổi.

 

Ninh Ngọc mỉm cười chào hỏi: 

“Chào chị, em là Ninh Ngọc, hôm nay mới chuyển đến ở sát vách nhà chị.”

 

Bà chị kia ban đầu thấy Ninh Ngọc ăn mặc thời trang, xinh đẹp, trông giống người có điều kiện ở thành phố, mặt còn tươi cười, nhưng sau khi nghe Ninh Ngọc tự giới thiệu xong thì lập tức thay đổi thái độ, liền bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

 

“Ồ, thì ra là người nhà của Liên trưởng Tần à, cô là vợ anh ấy à?”

 

Không đợi Ninh Ngọc trả lời, bà chị lại tiếp lời: 

“Cô qua đây có chuyện gì không?”

 

Ninh Ngọc không hiểu sao thái độ bà thím lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng thấy được sự mất kiên nhẫn trong mắt chị ta, nên cũng không còn ý định kết thân, chỉ thu lại nụ cười mà nói: 

“Giữa hai sân nhà mình có một lỗ lớn, em nghĩ sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của cả hai bên, định bịt lại nên qua đây báo một tiếng.”

 

Nói xong Ninh Ngọc định rời đi, đã thế bà chị này không hoan nghênh, cô cũng chẳng muốn dây dưa.

 

Ai ngờ bà thím lại không cho cô đi.

 

“Khoan đã, cái lỗ đó cô không được bịt!”

 

Ninh Ngọc nhíu mày hỏi: 

“Tại sao lại không được bịt?”

 

Bà thím trả lời một cách hùng hồn: 

“Nếu cô bịt cái lỗ lại thì tôi hái rau kiểu gì!”

 

“Chỗ rau đó là chị trồng à?” – Ninh Ngọc có chút không hiểu, chẳng lẽ bà thím này thấy sân nhà bên không có ai nên chiếm dụng để làm vườn rau?

 

Nhưng giờ sân đã có chủ, chẳng lẽ bà thím vẫn định tiếp tục chiếm dụng?

 

Ninh Ngọc cố gắng thương lượng: 

“Em thấy rau trong sân phần lớn đã đến lúc ăn được rồi, em giúp chị thu hoạch, tối em mới bịt lỗ cũng kịp mà.”

 

Không ngờ bà thím không cảm kích chút nào, còn lên giọng: 

“Nhiều rau thế nhà tôi ăn sao hết được trong một bữa, hơn nữa tôi chăm sóc mảnh đất đó bao lâu nay rồi, cô vừa đến là muốn chiếm lợi à?”

 

Ninh Ngọc hiểu ra rồi, bà chị này vốn chẳng phải người biết lý lẽ, nói gì cũng chẳng thông, dứt khoát tuyên bố luôn: 

“Sân này là đơn vị đã cấp cho nhà em, mảnh đất đó là của em. Nếu chị không hài lòng, có thể phản ánh lên ủy ban. Dù sao cái lỗ đó em chắc chắn sẽ bịt lại. Nếu chị muốn hái rau, có thể đi vào từ cổng chính nhà em. Còn chuyện chị nói rau ăn không hết trong một lần, em có thể cho chị thời gian thêm mười ngày, em không động vào đâu, chị yên tâm.”

 

Nói xong Ninh Ngọc quay người bỏ đi, bà chị kia tức giận đến mức dậm chân sau lưng, nhìn bóng dáng cô mà mắng thầm: 

“Đồ nhà quê, ăn mặc lòe loẹt, rõ ràng không phải hạng yên phận!”

 

Vừa về đến nhà không lâu thì Tiểu Thẩm đến.

 

“Tiểu Thẩm, cậu biết ai ở sân bên cạnh không?”

 

“Sân bên cạnh là nhà của Mã doanh trưởng đại đội 5, vợ anh ấy cũng ở trong đơn vị. Chị dâu gặp chị Mã rồi à?” Tiểu Thẩm thấy vẻ mặt Ninh Ngọc khác lạ, đoán là chắc đã đụng độ với hàng xóm rồi, dù gì vợ Mã doanh trưởng tính tình cũng chẳng dễ chịu.

 

Tất nhiên, mấy lời này cậu ấy chỉ dám nghĩ trong lòng.

 

Ninh Ngọc gật đầu đáp: 

“Chị định bịt cái lỗ trên tường giữa hai sân lại, nên qua đó nói trước một tiếng, vừa từ nhà chị ta về.”

 

Nhắc đến cái lỗ đó, Tiểu Thẩm cũng thấy bất lực: 

“Chị dâu à, thật ra trước đây em cũng định tìm người xây lại lỗ đó, ai ngờ đúng lúc định làm thì bị chị Mã phát hiện, chị ta nhất quyết không cho bịt, em hết cách nên đành để vậy.”

 

Ninh Ngọc không ngờ vợ doanh trưởng Mã ngay cả lính trong đơn vị cũng dám ngăn cản. Nhưng nghĩ đến thân phận đối phương là vợ doanh trưởng, để tránh ảnh hưởng đến Tần Húc Đông, có lẽ mình không nên đắc tội hoàn toàn?

 

Tiểu Thẩm không chắc cuộc thương lượng vừa rồi có hiệu quả không, liền thăm dò hỏi: 

“Chị dâu, vậy cái lỗ đó giờ bịt được chưa?”

 

Ninh Ngọc lúc này cũng có chút do dự, mới đến đơn vị, còn chưa hiểu rõ tình hình, nghĩ chắc nên chờ Tần Húc Đông về rồi quyết định.

 

Đúng lúc cô còn phân vân, cánh cổng sân vốn khép hờ vang lên tiếng gõ cửa.

 

58.

 

Ninh Ngọc đi ra, mở toang cổng sân.

 

Người đến là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặt tươi cười, trông dễ gần hơn nhiều so với bà thím ban nãy.

 

Tiểu Thẩm theo sau Ninh Ngọc, thấy người đó liền chào: 

“Chu tẩu!”

 

Chu tẩu mỉm cười nói: 

“Tiểu Thẩm cũng ở đây à? Nghe nói Liên trưởng Tần đưa vợ về, nhà chúng ta ở gần, coi như là hàng xóm, tôi sang chào một tiếng.”

 

Chu tẩu nói với Tiểu Thẩm xong, quay sang khen Ninh Ngọc: 

“Đây là vợ Liên trưởng Tần đúng không? Xinh thật đấy, bảo sao cậu Tần vừa được phê duyệt là lập tức đi đón ngay.”

 

Nghe Chu tẩu nói dễ nghe, Ninh Ngọc cũng mỉm cười gọi một tiếng " Chu tẩu" theo Tiểu Thẩm.

 

Tiểu Thẩm nhanh nhẹn giới thiệu: 

“Chu tẩu là vợ của Chu doanh trưởng.”

 

Ninh Ngọc lập tức hiểu thân phận người tới. Trước đó Tiểu Thẩm từng nhắc qua, chồng chị ấy là cấp trên trực tiếp của Tần Húc Đông, ở ngay sát nhà Mã doanh trưởng. Vì thế, cô mời Chu tẩu vào nhà ngồi.

Chu tẩu dường như cũng có chuyện muốn nói, liền theo lời mời bước vào.

 

Tiểu Thẩm định nhường chỗ cho hai người phụ nữ nói chuyện riêng, không ngờ lại bị Chu tẩu gọi lại.

 

“Chu tẩu, em mới đến, không có gì đãi khách, chỉ có thể rót cho chị bát nước ấm thôi.” nước này là do Tần Húc Đông mang về, vẫn còn ấm trong bình giữ nhiệt.

 

Chu tẩu uống một ngụm, nói: 

“Không sao, hàng xóm với nhau, đừng khách sáo.”

 

Sau khi ba người ngồi xuống, Chu tẩu bắt đầu nói chuyện chính.

 

“Chị lúc nãy đang phơi quần áo trong sân nhà mình thì nghe thấy bên nhà họ Mã ồn ào chuyện cái lỗ tường giữa sân, nghĩ là nên qua xem cô có cần giúp gì không.”

 

Ninh Ngọc và Tiểu Thẩm nhìn nhau, vui mừng nói: 

“Chị dâu, tụi em đang đau đầu vì chuyện này! Vợ Mã doanh trưởng không cho em bịt cái lỗ, mà em lại không biết gặp phải chuyện thế này trong đơn vị thì phải xử lý sao.”

 

Chu tẩu rõ ràng cũng chẳng ưa gì bà hàng xóm kia, thẳng thừng nói: 

“Chuyện gì đúng thì cứ làm thôi. Tiểu Thẩm, cậu đi tìm người đến bịt cái lỗ lại ngay đi. Đơn vị mình cũng làm việc theo lý mà.”

 

Tiểu Thẩm nghe lời dặn, hô lớn một tiếng “Dạ” rồi chạy vội ra ngoài.

 

Chu tẩu quay sang nói với Ninh Ngọc: 

“Nếu con mụ Ngưu Thúy Hoa dám đến gây sự, cô cứ gọi chị đến. Gặp thể loại mặt dày như vậy, cô phải còn mạnh tay hơn nó mới được.”

 

“Cảm ơn Chu tẩu nhiều lắm!”

 

“Chuyện nhỏ thôi, đừng sợ chồng nó cấp bậc cao hơn Tiểu Tần, đơn vị mình không có chuyện bắt nạt người mới. Con Ngưu Thúy Hoa chỉ biết bắt nạt người mới đến. Sau này gặp chuyện kiểu này, cô cứ đến tìm chị hoặc vợ đoàn trưởng, mấy chuyện của gia đình theo đơn vị là do vợ đoàn trưởng quản.”

 

Ninh Ngọc lúc này mới yên tâm hẳn, lại hỏi thêm chuyện vườn rau.

 

“Chu tẩu, còn chuyện này nữa, chị Ngưu vừa rồi nói chỗ rau trong sân là chị ta trồng, em bảo chị ta trong vòng mười ngày phải dọn xong, chị thấy vậy có được không?”

 

“Mười ngày còn gọi là rộng rãi đấy. Cái sân này được giao cho Tiểu Tần mấy ngày trước rồi, cô ta sớm phải dọn sạch trước khi nhà cô dọn đến mới phải. Dù cô có nhổ hết rau của cô ta vứt đi, cô ta cũng chẳng có quyền trách.”

 

Chu tẩu hoàn toàn không thấy hành động của Ninh Ngọc là quá đáng, Ngưu Thúy Hoa chẳng qua là thấy chiếm được thì cứ để đó, không chịu dọn.

 

“Nói ra thì cũng là do Vương doanh trưởng trước đây quá dễ dãi, mới để cô ta lộng hành thành như vậy!”

 

59. 

Ninh Ngọc có chút tò mò, “Vương đoàn trưởng?”

 

Chu tẩu gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là Vương đoàn trưởng mà Tiểu Tần lần trước đã cứu. Giờ anh ấy được điều lên làm trong quân khu tỉnh rồi. Sân viện này vốn là nhà của anh ấy. Con gái nhỏ của Vương đoàn trưởng sức khỏe không tốt, đầu năm nay lại mang thai, nên vợ anh Vương đã đến nhà con gái ở để tiện chăm sóc. Chị ấy vừa rời đi thì khoảng sân này bỏ trống, con mụ Ngưu Thúy Hoa mặt dày mới chạy đi xin anh Vương cho mảnh đất đó để trồng rau.”

 

Ninh Ngọc nghe mà ngẩn người, cô còn chẳng biết Tần Húc Đông từng cứu người, càng không biết chuyện gì về cái sân này.

 

Chu tẩu nói một tràng, đến lúc thấy sắc mặt Ninh Ngọc không ổn mới nhận ra.

 

“Tiểu Tần chưa từng kể với em sao? Haiz, cái miệng nhiều chuyện của chị… nhưng chuyện này tuy không công khai, người trong khu gia đình hầu như đều biết cả.”

 

Sau khi bình tĩnh lại, Ninh Ngọc lập tức nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

 

“Là vì Húc Đông đã cứu Vương đoàn trưởng, nên chúng em mới được phân sân viện này ạ?”

 

“Cũng có thể nói vậy, mấy ngày trước, không ít người trong đơn vị bị điều đi làm nhiệm vụ, tuy lão Triệu nhà tôi không nói gì, nhưng nhìn cảnh đơn vị vắng vẻ thế là biết nhiệm vụ đó quan trọng thế nào. Sau khi mọi người trở về, nhiều phó liên trưởng được thăng chức, khu nhà gia đình bên kia đã kín chỗ. Vương đoàn trưởng biết ơn Tiểu Tần cứu mạng, đúng lúc anh ấy chuyển đi, bèn xin phân cái sân và cái nhà này cho Tiểu Tần.”

 

“Thì ra là vậy.” Ninh Ngọc không khỏi có chút lo lắng, ngay cả đoàn trưởng mà suýt ch.ết thì nhiệm vụ đó nguy hiểm đến mức nào. Cô biết kiếp trước Tần Húc Đông rất giỏi, ba sao trên vai là minh chứng rõ ràng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến đó là kết quả từ bao lần thập tử nhất sinh của anh ấy.

 

Nếu được, Ninh Ngọc chỉ mong hai người sống những ngày yên bình, nhưng bảo vệ tổ quốc lại là lý tưởng của Tần Húc Đông, cô không thể ngăn cản anh được.

 

“Ninh Ninh?” Chu tẩu gọi mới kéo Ninh Ngọc về hiện thực.

 

“Chu tẩu, cảm ơn chị đã nói với em nhiều như vậy, em biết mình nên làm gì rồi. Đợi em sắp xếp xong nhà cửa, mời chị đến nhà ăn cơm nhé.”

 

Chu tẩu trò chuyện với Ninh Ngọc một lúc, thấy cô tính tình hiền lành, tuy còn trẻ nhưng cách nói chuyện và hành xử khá chững chạc, nên cũng vui vẻ kết giao, liền đồng ý ngay.

 

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Thẩm dẫn người mang xi măng và gạch đến, nói làm là làm, cái hố đã được trát lấp hơn phân nửa.

 

Đúng lúc này, Ngưu Thúy Hoa bên cạnh nghe tiếng động liền bước ra sân, thấy mấy người đang trát tường liền tức giận.

 

“Ai cho các người làm đấy? Mau dừng lại!”

 

Chưa kịp nổi đóa thêm, Chu tẩu đã nói: “Tiếp tục đi, đừng để ý đến cô ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-70-mot-doi-hanh-phuc/chuong-12.html.]

 

Ngưu Thúy Hoa lúc này mới thấy Chu Vân cũng có mặt, khí thế lập tức yếu hẳn.

 

Dù cả hai đều là vợ doanh trưởng, nhưng Chu Vân có mối quan hệ thân thiết với vợ đoàn trưởng, bản thân lại là người không dễ bị bắt nạt, mấy lần trước Ngưu Thúy Hoa đều thiệt thòi khi đối đầu với chị ấy, nên cũng không dám gây hấn quá mức.

 

“Ngưu Thúy Hoa, đây là doanh trại quân đội chứ không phải nhà cô, làm gì cũng phải theo quy củ. Chúng ta đều là gia đình quân nhân, cô đừng có làm chuyện bắt nạt người khác khiến chồng cô mất mặt.”

 

Ngưu Thúy Hoa nghe vậy biết không nói lại được, chỉ hừ mạnh một tiếng rồi quay về phòng.

 

Sau khi chứng kiến cuộc đối đầu, Ninh Ngọc cũng hiểu được sau này nên đối phó với Ngưu Thúy Hoa như thế nào.

 

Không còn ai cản trở, cái hố rất nhanh đã được lấp xong. Chu tẩu và Tiểu Thẩm thấy việc đã xong cũng không ở lại lâu, rời khỏi sân nhỏ của Ninh Ngọc.

 

60. 

Tối hôm đó, Tần Húc Đông mang cơm từ nhà ăn về, Ninh Ngọc kể chuyện xảy ra với Ngưu Thúy Hoa cho anh nghe.

 

Tần Húc Đông vỗ tay cô an ủi: “ Chu tẩu là người tốt, nghe chị ấy thì không sai đâu. Nếu em không giải quyết được, cứ nói với anh, nếu thật sự không được, anh sẽ tìm tiểu Mã doanh trưởng.”

 

Ninh Ngọc đỏ mặt rút tay ra, rồi gắp nửa phần cơm thức ăn cho Tần Húc Đông, nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi.”

 

Tần Húc Đông mỉm cười: “Ăn có chút xíu vậy à?”

 

“Đủ rồi mà, em đâu có làm việc nặng, ăn nhiều cũng phí.”

 

Nói đến chuyện ăn uống, Ninh Ngọc nhớ ra một việc quan trọng, “Trong nhà không có bếp, em làm cơm thế nào?”

 

“Có thể ăn ở nhà ăn đơn vị, nếu em muốn tự nấu thì anh sẽ lo cho em cái bếp, nhưng đơn vị không cho xây bếp riêng đâu.”

 

Bữa tối này là cơm mang về từ nhà ăn, Ninh Ngọc thấy hương vị và món ăn cũng ổn, nhưng trong nhà không nấu nướng cảm giác vẫn thiếu thiếu. Nhất là khi thời tiết lạnh, nhu cầu nước nóng sẽ tăng, cứ đi lấy nước nóng cũng bất tiện.

 

Nên việc có bếp là điều nhất định phải làm.

 

Sáng hôm sau, khi Ninh Ngọc dậy thì Tần Húc Đông đã luyện tập buổi sáng xong, còn mang về một cái bếp, một cái chảo sắt và một ấm đun nước.

 

Ninh Ngọc mừng rỡ, không ngờ Tần Húc Đông hành động nhanh như vậy.

 

“Chút nữa Tiểu Thẩm sẽ đem than tổ ong tới, ấm nước anh đã đổ đầy rồi, dùng xong thì đun tiếp nhé.”

 

Ninh Ngọc dậy cũng không muộn, mới hơn 7 giờ, nhưng so với mọi người trong doanh trại thì đã là khá trễ.

 

Ăn xong bữa sáng, Tần Húc Đông lại đi huấn luyện.

 

Chu tẩu đến nhà.

 

“Ninh Ninh, nghỉ ngơi khỏe hơn chưa?”

 

Ninh Ngọc cười ngại ngùng: “Em nghỉ được rồi, chỉ là dậy muộn thôi.”

 

Chu tẩu khoát tay: “Hôm qua em vừa xuống tàu, lại dọn dẹp cả ngày, ngủ thêm là chuyện bình thường. Chị đến hỏi xem em có muốn cùng chị đi xe hậu cần ra ngoài mua đồ không?”

 

Mắt Ninh Ngọc sáng rỡ: “Muốn ạ, hôm qua em cũng đang hỏi xem chỗ nào mua đồ được.”

 

“Vậy em lấy tiền và tem phiếu đi, 7 giờ rưỡi xe khởi hành, ta tranh thủ đi luôn.”

 

Xe hậu cần là một chiếc bán tải, ngoài ghế lái chỉ có thêm ghế phụ.

 

Vì vậy, Ninh Ngọc và Chu tẩu không giành ghế, hai người lấy tấm bìa cứng ngồi ở thùng xe phía sau.

 

Xe chạy nửa tiếng mới đến một thị trấn nhỏ gần đó.

 

Đến nơi, Ninh Ngọc và Chu tẩu xuống xe tự đi mua sắm, hẹn một tiếng sau quay lại tập hợp với xe hậu cần.

 

Cửa hàng cung tiêu ở đây khá giống với quê Ninh Ngọc, cô mua mấy món không có ở tiệm nhỏ doanh trại rồi cũng không còn hứng thú đi tiếp.

 

Chu tẩu thấy Ninh Ngọc hơi chán, liền ghé tai nói nhỏ: “Đi theo chị.”

 

Ninh Ngọc thấy chị có vẻ thần bí nên tò mò đi theo.

 

Chẳng bao lâu, hai người đến đầu một con hẻm nhỏ, có người đang ngồi xổm nơi góc tường, thấy có người đến thì cảnh giác ngẩng đầu nhìn.

 

Chu tẩu nắm tay Ninh Ngọc, nói với người kia: “Đổi đồ.”

 

Người kia nghe xong liền thả lỏng, nhìn hai người một cái rồi lại ngồi xổm xuống.

 

Chu tẩu kéo Ninh Ngọc đi sâu vào hẻm.

 

Ninh Ngọc thì thầm hỏi: “Chị, đây là chợ đen ạ?”

 

Chu tẩu hơi bất ngờ: “Ninh Ninh, em biết chợ đen sao?”

 

Ninh Ngọc gật nhẹ: “Em có nghe nói, nhưng chưa từng đến bao giờ.”

 

“Em biết rồi thì chị khỏi phải giải thích, mình đi thử vận may, biết đâu đổi được vài thứ tốt.”

 

Vào hẻm rồi, Ninh Ngọc thấy không ít người cầm rổ, thúng đứng dựa tường, nhưng đều lấy vải che lại nên không thấy bên trong là gì.

 

Cũng có nhiều người đến mua, tới gần hỏi món gì, nếu hứng thú thì trả giá, không thì đi người khác.

 

“Hôm nay đến hơi trễ, người không đông.” Chu tẩu đánh giá một vòng.

 

Ninh Ngọc thì bất ngờ, như vậy mà còn gọi là ít người sao?

 

Hai người không nói thêm, nhanh chóng nhập cuộc.

 

61. 

Hai người hỏi người bán trứng gà đầu tiên, người đó nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Chu Vân, không dám hét giá quá cao, chỉ báo giá cao hơn một chút so với xã cung cấp, dù sao thì không cần phiếu. 

 

Ninh Ngọc nhìn Chu Vân một chút, Chu Vân khẽ gật đầu. 

 

Cuối cùng, Ninh Ngọc và Chu Vân mỗi người mua ba cân trứng gà. 

 

Trong cửa hàng nhỏ của quân đội cũng có bán trứng gà, nhưng mỗi lần trứng vừa nhập vào là bị mua sạch. 

 

Nếu không vì trứng quá nặng, Ninh Ngọc còn muốn mua thêm vài cân. 

 

Mua xong trứng, hai người lại mua một ít cà chua tự trồng từ tay một bà lão. 

 

Những thứ khác thì hoặc không cần dùng ngay, hoặc đã có trong kho của quân đội, không cần mang về làm gì. 

 

Khi hai người gần đến cuối ngõ, Chu Vân mắt sắc bén nhìn thấy một người đàn ông cầm thứ gì đó hay ho, lập tức gọi Ninh Ngọc lại gần. 

 

Khi người đàn ông mở nắp thùng, Ninh Ngọc mới nhìn thấy trong thùng là mực đông lạnh! 

 

Chợ Liên Hoa gần biển, nhưng hôm nay họ đến thị trấn nhỏ cách xa biển, hải sản tươi vận chuyển rất khó, vì vậy nơi này không phải lúc nào cũng có hải sản. 

 

Chu Vân đã sống ở đây mười mấy năm, vẫn chưa gặp mấy lần bán hải sản, cô và chồng đều thích ăn hải sản, lâu lâu gặp được thì đương nhiên phải mua thêm. 

 

Chu tẩu biết quê Ninh Ngọc không có biển, sợ cô không nhận ra mực, đang định giới thiệu, thì nghe Ninh Ngọc hưng phấn hỏi: "Cái này đổi thế nào?" 

 

"Một cân thịt đổi một cân." Người bán mực nhìn Ninh Ngọc ăn mặc là áo trắng kiểu thị trường cung cấp, mặt mũi trắng trẻo, nhìn như con gái nhà giàu, nên có ý định muốn "làm giá". 

 

Chu Vân nghe thấy, mặt lập tức sa sầm xuống, nói thẳng: "Lần trước tôi mua ba cân mực chỉ cần một cân thịt, giá của anh quá đắt rồi, Ninh Ninh, chúng ta đi thôi." 

 

Người bán mực thấy đối phương là người biết giá, liền thay đổi thái độ, nịnh hót: "Ôi chị gái, chúng ta bàn bạc cho vui, mực này là hải sản, vận chuyển không dễ dàng, chị nói có đúng không?" 

 

Chu Vân không thèm để ý, kéo Ninh Ngọc đi. 

 

Người bán mực vội vàng, mực này được đông lạnh khi mới bắt lên từ biển, vận chuyển một đoạn đường dài, nếu không bán hết thì sẽ hỏng, liền nhanh chóng nói: "Ba cân mực đổi một cân thịt, một đổi ba, không đắt đâu." 

 

Chu Vân mới quay lại, nhưng vẫn mặt lạnh, nhìn vào thùng mực: "Đá tan hết rồi, không phải ươn hết rồi đấy chứ?" 

 

"Không đâu, tuyệt đối tươi đấy, vừa mới bắt sáng nay, nhiệt độ cao mấy ngày nay nên đá tan nhanh. Chị đừng nói là đắt, đông lạnh mực phải tốn rất nhiều công sức, còn phải chuyển xa, ba cân mực đổi một cân thịt, em chỉ bán giá vốn cho chị gái thôi đấy." 

 

Người bán mực vừa làm bộ đáng thương vừa nói: "Chị cần bao nhiêu, em lấy cho chị nhé?" 

 

Chu Vân rõ ràng không dễ bị lừa, quay sang hỏi Ninh Ngọc: "Em cần bao nhiêu?" 

 

Ninh Ngọc hiểu ý, nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vậy em lấy hai cân, mua nhiều ăn không hết." 

 

Chu Vân đợi Ninh Ngọc chọn xong mới nói: "Chị thấy mực còn ít, em lấy ra, phần còn lại chị lấy hết." 

 

Người bán mực lập tức vui mừng, nhanh tay nhanh chân chia mực ra, Ninh Ngọc nhận mực rồi  đưa tiền cho anh ta. 

 

Cái gọi là "ba cân mực đổi một cân thịt" là quy tắc của chợ đen ở đây, khi đàm phán giá cả không dùng tiền mặt thì người ta sẽ dùng thịt thay cho tiền. 

 

Chu Vân và Ninh Ngọc mang đầy hàng trở về, trên đường gặp nhóm hậu cần, Chu Vân bảo Ninh Ngọc: "Hôm nay chúng ta coi như được lời rồi. Anh ta định báo giá quá cao, ban đầu nói một cân mực đổi một cân thịt là quá đắt, nhưng cuối cùng ba cân mực đổi một cân thịt lại rẻ hơn so với trước đây chị mua đấy, chắc là chúng ta đến muộn, anh ta sợ không ai đến nữa nên bán rẻ cho chúng ta." 

 

Ninh Ngọc gật đầu, cô từng sống ở vùng ven biển một thời gian dài, ở những nơi đó hải sản rất rẻ, cô ăn không ít, nhưng không biết giá hải sản ở thời điểm này thế nào. 

 

62. 

Ninh Ngọc và Chu Vân trở về đầy ắp đồ đạc. 

 

Khi về đến đội, đã hơn mười giờ, hai người vội vã về nhà chuẩn bị nấu cơm. 

 

Ninh Ngọc định nấu mực cho bữa trưa, liền sang nhà Chu Vân hái ít ớt xanh để xào cùng mực, rồi làm thêm món cà chua xào trứng. 

 

Khi Tần Húc Đông về, đúng lúc có thể ăn cơm. 

 

Đây là lần đầu tiên Tần Húc Đông ăn món ăn do Ninh Ngọc nấu, anh vốn ăn khỏe, cộng thêm món ăn này do Ninh Ngọc làm, hương vị thật sự không tệ, Tần Húc Đông liên tục ăn ba bát cơm mới dừng lại, nhưng lúc này, trên bàn đã hết sạch đồ ăn, trong nồi cũng không còn cơm. 

 

Ninh Ngọc cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Tần Húc Đông ăn nhiều như vậy, trong lòng tự nhủ sau này phải nấu thêm gạo mới được. 

 

Ăn xong cơm, không lâu sau, Tần Húc Đông lại đi huấn luyện. 

 

Ninh Ngọc đang chuẩn bị vào phòng ngủ trưa, thì nghe thấy có người gõ cửa. 

 

Cô thắc mắc mở cửa, thấy người bên ngoài là hàng xóm Ngưu Thúy Hoa. 

 

Ninh Ngọc dù không thích người hàng xóm này, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi. 

 

"Ngưu tẩu, chị đến đây có việc gì không?" 

 

Ngưu Thúy Hoa không có vẻ mặt tốt, cầm theo hai túi lớn, mặt lạnh nói: "Tôi đến thu rau." 

 

Nói xong, chị ta đi thẳng qua Ninh Ngọc vào trong sân. 

 

Ninh Ngọc không bận tâm đến thái độ lạnh lùng của chị ta, chỉ là hơi tò mò, thái độ của Ngưu Thúy Hoa không giống như là chỉ đến hái một chút rau mà có vẻ muốn hái hết tất cả. 

 

Quả thật là như vậy, Ninh Ngọc đứng bên nhìn một lúc, Ngưu Thúy Hoa nhanh chóng thu hoạch hết một luống rau. 

 

Ninh Ngọc không nói gì, vì chị ta không lên tiếng thì Ninh Ngọc cũng không định giúp, nếu tự ý ra tay có khi còn bị Ngưu Thúy Hoa mắng. 

 

Ninh Ngọc nhận ra, Ngưu Thúy Hoa rõ ràng không muốn làm việc này, nếu cô ta đưa tay giúp lại thành cái cớ để Ngưu Thúy Hoa trút giận. 

 

Vì vậy, Ninh Ngọc quyết định vào nhà đun nước nóng, chờ khi nước sôi xong, cô ra ngoài cầm cho Ngưu Thúy Hoa một bát nước nóng. 

 

Ngưu Thúy Hoa nhìn bát nước còn nghi ngút hơi nóng, liếc mắt nói: "Lúc này đưa nước nóng cho tôi là muốn làm tôi bỏng c.h.ế.t à? Đừng giả vờ tốt bụng! Rau tôi đã hái xong, đừng nghĩ đến chuyện đi mách tôi." 

 

Nói xong, Ngưu Thúy Hoa kéo theo hai túi rau lớn rời đi. 

 

Ninh Ngọc không tức giận mà ngược lại có chút vui vẻ. 

 

Cô đã hiểu tính cách của Ngưu Thúy Hoa, cũng biết cách đối phó với chị ta. 

 

Càng tránh xa càng tốt, nếu không tránh được thì giữ thái độ lịch sự, nếu chị ta thực sự quá đáng thì Ninh Ngọc cũng không cần nhẫn nhịn. 

 

Vì vậy, Ngưu Thúy Hoa nói vài câu quái khí, Ninh Ngọc coi như không nghe thấy, không biết vì lý do nào mà chị ta lại thu hoạch hết rau trong vườn giúp mình. Ninh Ngọc có thể sớm sắp xếp lại vườn rau này.

Sau khi ngủ trưa dậy, Ninh Ngọc cảm thấy rất sảng khoái, quyết định đi dạo một chút, làm quen với môi trường xung quanh khu nhà gia đình quân đội.

 

Khu nhà của Ninh Ngọc không xa khu nhà ở của các gia đình quân đội, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy một dãy nhà hai tầng, kiểu dáng nhà cũng giống như các ngôi nhà trong thị trấn, chỉ là diện tích mỗi căn nhà nhỏ hơn một chút.

 

Lúc này là khoảng một giờ chiều, thời điểm nóng nhất trong ngày, sân trong khu nhà lính có không ít phụ nữ đang phơi quần áo chăn mền, có người còn mang cả chăn ra phơi.

 

Trong số những người đó, Ninh Ngọc nhìn thấy một người quen.

 

Và người đó cũng nhìn thấy cô.

 

"Chị Tiểu Ngọc, cuối cùng chị cũng đến rồi, cả ngày em không thấy chị, nếu không phải là trưa nay anh Tần đại ca nói cho em biết chị không ở trong khu nhà quân đội, em chắc phải nhờ chị Lăng giúp em tìm người rồi!"

 

Ninh Ngọc nhìn vẻ thân thiện lạ thường của Hồ Hà Hoa, chỉ khẽ căng thẳng thần kinh một chút.

 

Cô gái này trước kia rõ ràng khá khinh thường cô, sao giờ lại làm như quen thân thế này?

 

Và nữa, cô ta đã gặp qua Húc Đông vào trưa nay à? "chị Lăng" là chỉ vợ của đoàn trưởng phải không?

 

Ninh Ngọc nhanh chóng nhận ra rằng trong câu nói ngắn gọn của cô gái này có vài thông tin mà cô ta cố tình muốn Ninh Ngọc biết.

 

63. 

Những người đang phơi quần áo trong khu vực lân cận đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Ninh Ngọc. 

 

Chuyện một liên trưởng được phân ở một khu vườn riêng đã lan truyền trong gia đình các quân nhân, và kết hợp với lời nói của Hồ Hà Hoa vừa rồi, những người tinh ý lập tức đoán ra thân phận của Ninh Ngọc. 

 

Phản ứng của mọi người cũng rất khác nhau.

Có người thì chào đón, có người không quan tâm, đương nhiên cũng có người nhỏ mọn hay so bì. 

 

Một người phụ nữ tóc ngắn có vẻ hơi chua ngoa, nói có ý: “Hà Hoa, người ta ở khu vườn riêng đó, xung quanh là gia đình các chỉ huy trung đội đại đội, ai có thời gian qua đây tìm em chứ?” 

 

Hồ Hà Hoa hình như tin lời cô ta, cảm thấy hơi buồn, nhưng vẫn bênh vực Ninh Ngọc, “Chị Vương, Tiểu Ngọc chỉ mới đến hôm qua, chắc là bận nên không có thời gian qua tìm em.” 

 

Vương Ánh Hồng tỏ ra thất vọng, hừ một tiếng, nói: “Em còn nhỏ, không hiểu lòng người đâu, có người chỉ mới đến một ngày đã kết bạn được với vợ của Chu doanh trưởng rồi, ngay cả chị Ngưu cũng bị ăn thiệt ở nhà cô ta. Em phải cẩn thận đấy.” 

 

Ninh Ngọc nhìn hai người qua lại, cảm thấy hơi buồn cười, miệng nở một nụ cười và hỏi: “Hồ Hà Hoa, sao chị lại gọi tôi là chị vậy?” 

 

Hồ Hà Hoa bị phản ứng bất ngờ của Ninh Ngọc làm cho sửng sốt, ngẩn người một chút, rồi mới hồi phục lại tinh thần, có vẻ bị tổn thương, cô ta tủi thân nói: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng chúng ta là bạn rồi...” 

 

Những người đứng xung quanh bắt đầu nhìn Ninh Ngọc với ánh mắt không mấy thiện cảm. Ban đầu chuyện này không liên quan đến họ, nhưng thấy người nhà mới đến lại có thái độ như vậy, rõ ràng không phải là người dễ đối phó. 

 

Ninh Ngọc cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng cô vẫn bình thản, không chút lo lắng, nói: “Tôi năm nay 18 tuổi, còn nhỏ hơn chị.” 

 

Nói xong, Ninh Ngọc không đợi Hồ Hà Hoa phản ứng, tiếp tục nói: “Vậy chị Hồ, chúng ta thật sự quen nhau sao?” 

 

Nói xong, Ninh Ngọc không bận tâm đến Hồ Hà Hoa nữa mà quay sang chào hỏi các bà vợ ở đây. 

 

“Chào các chị, em là Ninh Ngọc, gia đình mới đến đây. Nghe chồng em nói, trước đây nhà ở của gia đình bộ đội rất hay hết chỗ, không kịp xin đã hết chỗ, may mà bên chỗ khu vườn riêng có một căn trống, chúng em mới được phân cho. Em mới đến, chưa quen thuộc lắm với quy định nơi đây, nếu có gì không đúng, mong các chị chỉ bảo giúp.” 

 

Lời của Ninh Ngọc khiến tất cả các gia đình ở đó đều nghe hiểu rõ ràng, ai mới là người không dễ đối phó. 

 

Thêm vào đó, Ninh Ngọc lại đẹp ăn mặc cũng khá chỉnh tề, lại lễ phép chào hỏi các gia đình, khiến mọi người cũng dễ dàng cảm thấy thân thiện. 

 

Chị Vương cũng nói đấy, cô Ninh mới đến này đã kết thân với vợ Chu doanh trưởng, mọi người sau này sẽ sống cùng trong một khu, không thể vì chuyện nhỏ mà làm mất lòng người ta được. 

 

Vì vậy, kế hoạch của Hồ Hà Hoa hoàn toàn không như mong muốn, mà ngược lại, chính cô ta bị mọi người bỏ ngoài tai.

 

Sau khi chào hỏi xong, Ninh Ngọc không làm phiền mọi người nữa mà tiếp tục khám phá khu vực xung quanh khu nhà gia đình quân đội. 

 

Ra khỏi khu nhà quân đội, phía ngoài có một bức tường bao quanh, phía ngoài tường là một cửa hàng nhỏ, Ninh Ngọc hôm qua đã đến mua đồ, nên không dừng lại lâu. 

 

Bên phải cửa hàng nhỏ là một dãy nhà lớn, cả khu đó là căn tin của đơn vị, nơi mọi người trong đơn vị đến ăn. 

 

Bên trái cửa hàng là một khoảng đất rộng, nơi mọi người thường tập luyện, lúc này có khá nhiều binh sĩ đang chạy bộ quanh đó. 

 

Ninh Ngọc nhìn vài lần, nhưng không thấy Tần Húc Đông, cô liền quay đi. 

 

Phía trước là lối ra khỏi doanh trại, Ninh Ngọc đã đi qua một lần vào sáng nay lúc ngồi xe hậu cần, nên cô quyết định thay đổi hướng, đi ra phía sau căn tin. 

 

Ở đó có một khu đất trồng rau, Ninh Ngọc đoán có lẽ là do nhân viên căn tin trồng.

“Chị ơi,  chúng ta có thể lên trên đỉnh núi đó không?” Ninh Ngọc chỉ vào một đồi nhỏ gần khu đất trồng rau hỏi. 

 

Người phụ nữ trong căn tin gật đầu, “Được, ngọn núi đó cũng thuộc khu vực của đơn vị chúng ta, thỉnh thoảng binh sĩ lên đó tuần tra, trên đó không có động vật lớn, nhưng không biết có côn trùng hay rắn không, nếu chị lên thì phải cẩn thận đấy.” 

 

“Vâng, cảm ơn chị.” 

 

64. 

Ninh Ngọc đi quanh chân núi một vòng, phát hiện trên núi có cây ăn quả, nhưng cô sợ rắn, nên cuối cùng quyết định không leo lên. 

 

Tối hôm đó, sau khi Tần Húc Đông kết thúc huấn luyện và về ăn cơm, Ninh Ngọc đã dọn cơm cho anh, sau đó hỏi: “Chị Ngưu bên cạnh chiều nay đột nhiên qua thu hết rau, anh biết chuyện gì không?” 

 

“Lúc về trưa anh gặp được Mã doanh trưởng, anh chỉ tiện miệng nhắc đến thôi.” 

 

Ninh Ngọc nhìn anh ấy bình thản như vậy, miệng khẽ cong lên, khen: “Anh nói vậy đã giúp em rồi, chiều nay em đã dọn xong đất rồi, ngày mai có thể gieo hạt, đợi rau lên sẽ làm món rau xào mỡ cho anh nhé.” 

 

Tần Húc Đông cười mỉm, “Được, anh đợi đấy.” 

 

Cả hai vừa ăn cơm vừa trò chuyện về những chuyện thường ngày, mặc dù không phải là chuyện gì mới, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. 

 

“À này, em thấy trên đỉnh núi phía sau căn tin có cây ăn quả đấy.” 

 

Tần Húc Đông nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Em muốn đi hái quả à? Ngày mai nghỉ, để anh đi cùng em.” 

 

Dù trên núi không có dã thú gì, nhưng Tần Húc Đông vẫn không yên tâm để Ninh Ngọc một mình lên đó. 

 

Ninh Ngọc gật đầu, rồi hỏi: “Mọi người có thể tự do hái quả không?” 

 

“Những cây đó là binh sĩ trong đơn vị chúng ta trồng, khi quả chín, đơn vị sẽ tổ chức cho mọi người cùng đi hái, quả hái xong sẽ chuyển vào căn tin, trong vài ngày đó ai đến ăn cơm ở căn tin cũng sẽ nhận được quả. Những quả chưa chín còn lại, nếu gia đình nào muốn thì có thể tự đi hái.” 

 

“Được rồi, ăn cơm xong ngày mai, chúng ta lên núi xem thử.” 

 

Ăn xong cơm, Tần Húc Đông không vội đi huấn luyện, anh nhanh chóng rửa bát, rồi cả hai cùng nhau ra ngoài đi dạo cho mát. 

 

Khi đi qua khu nhà gia đình quân đội, một số bà vợ đã ăn xong cơm tối đang tụ tập trò chuyện dưới lầu, nhìn thấy Tần Húc Đông và Ninh Ngọc đi qua, thấy anh điển trai, Ninh Ngọc lại xinh đẹp, ai nấy đều thân thiện mỉm cười. 

 

Ninh Ngọc hơi ngại ngùng, vẫy tay chào mọi người, rồi tiếp tục đi cùng Tần Húc Đông. 

 

Ra khỏi khu nhà quân đội, Ninh Ngọc đột nhiên nhớ lại lời nói của Hồ Hà Hoa, thấy xung quanh không có ai, liền nhỏ giọng hỏi: “Anh và Hồ liên trưởng quan hệ thế nào?” 

 

Tần Húc Đông phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra Ninh Ngọc đang nói ai, rồi trả lời: “Anh với Vệ Quốc là đồng đội.” Anh ấy dừng lại một chút rồi bổ sung, “Hồ Vệ Quốc là người tốt.” 

 

Lúc này Ninh Ngọc có chút đau đầu, dù Tần Húc Đông và Hồ Vệ Quốc hiện tại không thân thiết, nhưng họ là liên trưởng của hai đội, lại còn là người tốt, sau này chắc chắn sẽ gặp gỡ nhiều. 

 

Ninh Ngọc có thể cảm nhận được chút ý đồ của Hồ Hà Hoa, cô không phải là người ngốc, Hồ Hà Hoa nhiều lần tỏ ra thiện chí với Tần Húc Đông, lại cố tình chọc tức mình, chắc chắn là có ý đồ với chồng cô. 

 

Tuy nhiên, Ninh Ngọc cũng không dễ bị lừa như vậy, dù Hồ Hà Hoa có điều kiện tốt, nhưng cô cũng không kém gì. 

 

Hơn nữa, qua những ngày vừa rồi ở cùng nhau, cô cũng hiểu khá nhiều về Tần Húc Đông, anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, sẽ không dễ dàng bị ai dụ dỗ. 

 

Chỉ là Ninh Ngọc không hiểu, trong đơn vị có rất nhiều chàng trai độc thân, sao Hồ Hà Hoa lại chỉ chú ý đến chồng cô? 

 

Tần Húc Đông nhận ra tâm trạng của Ninh Ngọc, quay đầu hỏi: “Sao vậy?” 

 

Ninh Ngọc nghĩ một chút, rồi quyết định thẳng thắn nói: “Chiều nay em gặp em gái Hồ liên trưởng ở khu nhà gia đình quân đội, em không thích cô ta.” 

 

Nói xong, Ninh Ngọc vẫn có chút lo lắng, đàn ông chắc hẳn thích vợ mình hiền thục, dịu dàng vậy mà cô vừa mới đến đã gây xích mích với người nhà khác, không biết Tần Húc Đông sẽ nghĩ thế nào. 

 

Nhưng nếu cứ để cô phải nhượng bộ với người như Hồ Hà Hoa, Ninh Ngọc cũng không cam lòng. 

 

Chưa kịp để Ninh Ngọc tiếp tục lo lắng, Tần Húc Đông đã nói một câu khiến cô cảm thấy yên tâm. 

 

“Cô ta là cô ta, Hồ Vệ Quốc là Hồ Vệ Quốc, em không cần cố gắng làm thân với ai chỉ vì anh.” 

 

Không thể không nói, câu nói của Tần Húc Đông làm Ninh Ngọc cảm thấy rất hài lòng. Dù trước đó cô đã biết Tần Húc Đông thích mình, nhưng cô không nghĩ anh ấy lại tôn trọng và hiểu mình đến vậy. 

 

Cảm giác tim loạn nhịp chưa bao giờ rõ ràng như vậy.

 

65.

Sau khi đưa Tần Húc Đông đến sân huấn luyện, Ninh Ngọc một mình trở về nhà.

 

Cả dọc đường, nhịp tim cô vẫn đập rất nhanh.

 

Cuộc hôn nhân này đang phát triển theo một hướng ngoài sức tưởng tượng của Ninh Ngọc, nhưng Ninh Ngọc không hề ghét cảm giác này.

 

Ngày hôm sau là ngày nghỉ.

 

Ăn xong cơm trưa, Tần Húc Đông và Ninh Ngọc chuẩn bị đi lên núi sau nhà ăn để hái quả, vừa mở cửa nhà, hai người liền nhìn thấy Hồ Hà Hoa đang đứng trước cửa.

 

Hồ Hà Hoa nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Ninh Ngọc liền kích động bước tới,

"Tiểu Ngọc, cậu có thể đừng giận mình không? Mình không cố ý, mình không ngờ cậu lại đẹp như vậy, lại kết hôn sớm như thế, cứ tưởng cậu lớn tuổi hơn mình. Cậu có thể tha thứ cho mình không? Mình chỉ có mỗi cậu là bạn, nếu cậu không nói chuyện với mình thì chẳng ai nói với mình nữa."

 

Ninh Ngọc nhìn gương mặt đáng thương của Hồ Hà Hoa, đột nhiên cảm thấy hơi chán.

 

"Thứ nhất, chị hơn tuổi tôi hay ít tuổi hơn tôi, tôi đều không quan tâm. Thứ hai, chị Vương hôm qua còn bênh vực cậu, trách móc tôi có ý xấu. Cậu nói vậy có ích gì chứ?"

 

Hồ Hà Hoa lại bị Ninh Ngọc làm cho nghẹn lời, chỉ có thể nhìn Tần Húc Đông, ánh mắt ngấn lệ, tủi thân nói: "Tần đại ca, em không cố ý, mình thật sự rất muốn làm bạn với Tiểu Ngọc."

 

Tần Húc Đông nhìn thấy cô ta khóc lóc, bình thản trả lời: "Tiểu Ngọc nhút nhát, trong tiểu viện có rất nhiều chị dâu khác, tôi tin sẽ có người nói chuyện với cô mà."

 

Câu trả lời này như một cái tát mạnh vào mặt Hồ Hà Hoa, cô ta không thể tiếp tục nữa, cuối cùng tủi thân nhìn Tần Húc Đông một cái, rồi khóc lóc chạy đi.

 

Ninh Ngọc ngẩn người một lúc, sau đó không nhịn được mà che miệng cười, mọi phiền muộn trong lòng đều tan biến.

 

Hai người tiếp tục lên núi sau nhà ăn.

 

Ninh Ngọc không nói gì, Tần Húc Đông nhìn cô một lát, rồi nói: "Anh tin em."

 

Ninh Ngọc liếc anh một cái, hỏi: "Tin em cái gì?"

 

"Chắc chắn là cô ta sai, làm em không vui."

 

Một dòng nước ấm áp lan tỏa trong lòng Ninh Ngọc, cô nghĩ, anh chồng của mình thật sự quá tuyệt!

 

Rất nhanh, hai người đã đến chân núi, lúc này mọi người đều vừa ăn xong cơm trưa, đang nghỉ ngơi, không có ai xung quanh.

 

Tần Húc Đông chìa tay ra nắm lấy Ninh Ngọc, từng bước đi lên, không đi được bao lâu thì đã đến dưới tán những cây ăn quả.

 

Hai người tìm kiếm một hồi, phát hiện trái cây trên cây đều là chưa chín, hoặc đã bị chim và côn trùng ăn gần hết.

 

Sau khi tìm được một vài cây, Ninh Ngọc và chồng mới thấy vài quả tốt.

 

Ninh Ngọc không kịp cản, Tần Húc Đông đã nhanh chóng leo lên cây hái quả xuống.

 

Tần Húc Đông mang trái cây trở lại bên cạnh Ninh Ngọc, cô bất đắc dĩ liếc anh một cái.

 

"Chắc có người thường xuyên lui tới canh giữ, lúc trái cây chín sẽ bị hái mất, chúng ta cũng không cần tìm nữa, tốn công vô ích thôi."

 

Tần Húc Đông đương nhiên không có ý kiến gì, không được phép rời khỏi quân đội, anh cũng chỉ có thể đưa Ninh Ngọc lên núi đi dạo.

 

Vừa định xuống núi, Ninh Ngọc chợt nghĩ đến điều gì đó, dừng lại hỏi: "Ở bờ tường của chúng ta có thể trồng cây ăn quả không?"

 

Tần Húc Đông chốc lát không hiểu, "Hả?"

 

"Em muốn cắt hai nhánh cây mang về trồng trong tiểu viện có được không?"

 

"Chỉ trồng trong vườn nhà mình thì không có vấn đề gì, nhưng chưa chắc sẽ sống được. Những cây trước mặt này cũng tốn rất nhiều công sức mới nuôi được, lúc trồng cây con đã có rất nhiều cây, gần một nửa trong số đó hoặc là không mọc lên được, hoặc là không ra quả, hoặc là quả chua chát không chịu được."

 

Tần Húc Đông sợ Ninh Ngọc vất vả mà không thu được kết quả gì.

 

Ninh Ngọc thì không để tâm, xua tay nói: "Không sao đâu, em chỉ trồng những cây dễ sống thôi, chỉ cần chuyển đất trong vườn, không tốn mấy công sức, nếu không sống được thì thôi. Nhưng mà em có thể cắt nhánh cây không?"

 

"Cắt hai nhánh thì không sao, để anh đi nói với chị Thẩm trong khu một tiếng." Nói xong, Tần Húc Đông chuẩn bị đi, "Em ở đây đợi, anh xuống dưới thông báo với chị ấy, mượn dụng cụ cắt cây cho em."

 

Ninh Ngọc nhìn bóng lưng Tần Húc Đông vội vã xuống núi, không khỏi cảm thán, đúng là lính có khác, hành động nhanh như gió.

 

Loading...