Theo ký ức kiếp , chuyến du lịch cùng "bạch nguyệt quang" của ông gọi là "như tình cũ gặp lửa", lập tức khơi dậy những rung động thuở thiếu thời.
Ông sẽ hăng m.á.u đến mức về tới nhà đòi ly hôn ngay lập tức.
Hồi đó ông cái gì nhỉ?
"Tú Tú là hiểu lòng nhất, là bạn đời tri kỷ về tâm hồn. Dù mấy chục năm gặp, nhưng rung động thuần khiết giữa chúng vẫn luôn vẹn nguyên trong tim."
Chậc, đúng là buồn nôn.
vội vàng gạt phăng đoạn ký ức mấy khỏi đầu, uống một ly nước lạnh để trấn tĩnh tinh thần.
Ngóng tới ngóng lui, cuối cùng Trác Trường Đông cũng trở về.
Thế nhưng, mặt ông chẳng hề lấy một chút phấn khích hưng phấn những giây phút mặn nồng bên tình cũ.
Và điều quan trọng nhất chính là: ông tuyệt nhiên hề đả động nửa lời đến chuyện ly hôn.
6.
Trác Trường Đông thấy trong diện mạo mới thì thoáng ngẩn , ông nhíu mày vẻ quen mắt:
"Sao bà ăn mặc thành cái bộ dạng ?"
cố lắm mới kìm chế ham trợn trắng mắt mặt ông , chỉ hỏi vặn trông mặt ông vẻ vui.
Trác Trường Đông định gì đó thôi, cuối cùng chỉ buông một câu " gì", chẳng qua là du lịch về nên mệt.
Trong lòng sốt ruột đến phát điên, nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Lúc gia đình con trai về ăn cơm, cố tình mang hết mớ vàng bạc đá quý mà Trác Trường Đông "tặng" để khoe khoang.
Con dâu cứ thế hết lời khen ngợi bố chồng yêu vợ, ông đỏ mặt tía tai vì ngượng.
chẳng quan tâm.
Không chỉ khoe với con cái, còn đăng lên cả trang cá nhân cho thiên hạ cùng .
Chỉ trong chốc lát, ai nấy đều xuýt xoa hâm mộ, bảo sướng, lão Trác lầm lì như "hũ nút" thế thôi chứ thực là mẫu đàn ông thương vợ hết mực.
Thực tế thì, chỉ là để thuận đường phân chia tài sản khi ly hôn mà thôi.
Trác Trường Đông cực kỳ khinh bỉ hành động khoe khoang dung tục của , ông thường xuyên bằng ánh mắt đầy vẻ đồng tình.
Kệ xác ông !
Ông cứ mà theo đuổi cái thứ nghệ thuật "tuyết trắng mùa xuân" cao siêu của ông , còn cứ thích cái loại "văn hóa bình dân" đấy, chẳng ai đụng chạm đến ai.
chính là thích những thứ vàng vọt lấp lánh đấy, ông quản nổi chắc?
cứ ngỡ ông vì chịu nổi cái gu thẩm mỹ thấp kém của mà sẽ sớm đòi ly hôn.
Thế nhưng ngày qua ngày, Trác Trường Đông những chẳng đả động gì đến chuyện ly hôn, mà ngay cả cửa ông cũng chẳng buồn bước .
Cả ngày ông chỉ lầm lũi trong phòng, hí hoáy với mấy thứ thi ca nhạc họa, cứ như thể quẳng ả "bạch nguyệt quang" đầu, chỉ thỉnh thoảng mới thấy ông chằm chằm điện thoại thẫn thờ đó.
Đã mấy đang ăn cơm, ông đột nhiên , ánh mắt né tránh, lời lắp bắp, bộ dạng cứ như điều gì đó mà thốt nên lời.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
ở bên cạnh mà sốt ruột đến phát điên, chỉ hận thể giúp ông thốt hai chữ "ly hôn".
Phương án phân chia tài sản trong nhà tính toán kỹ từ lâu, ông cứ chần chừ chịu đề cập đến chuyện ly hôn khiến lâm thế động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-60-de-ga-chong-te-bac-tay-trang-ra-di/4.html.]
Đang lúc phân vân để phá vỡ thế bế tắc , thì ả "bạch nguyệt quang" tự tìm đến tận cửa.
bà gặp là , chứ Trác Trường Đông.
"Bà là ai ?"
Tô Tú với vẻ mặt cao ngạo, cứ như thể là một thứ gì đó bẩn thỉu lắm bằng.
vờ như quen bà , ngơ ngác hỏi:
"Bà là ai?"
Tô Tú thẳng vấn đề:
" là mối tình đầu của Trác Trường Đông."
"Ồ."
Thấy thái độ thản nhiên của , bà chút lúng túng, cảm giác giống như tung một cú đ.ấ.m cực mạnh nhưng đập trúng đống bông mềm xèo.
"Chuyến du lịch , ông riêng với ."
"Ông còn yêu bà nữa. À , ngay từ đầu ông chẳng hề yêu bà, chẳng qua vì trách nhiệm nên mới ở bên bà ngần năm trời."
"Bà chiếm giữ ông bao nhiêu năm nay, như thế cũng đủ đấy."
phối hợp diễn kịch với bà , đôi mắt dần dần mở to, cố gắng biểu lộ sự kinh hoàng, lúng túng và đau khổ tột cùng.
Bà tỏ vô cùng hưởng thụ nỗi đau của , coi đó như liều t.h.u.ố.c bổ để vỗ về lòng tự trọng của chính .
"Bây giờ, xin bà hãy trả tự do cho ông ."
Vành mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào .
Là vì đang quá đỗi phấn khích.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày !
7.
đưa Tô Tú về nhà.
Trác Trường Đông thấy bà lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Ông , Tô Tú, c.h.ế.t trân tại chỗ, xử trí thế nào cho .
"Anh Đông, mấy ngày nay trả lời tin nhắn của em?"
Tô Tú lập tức đổi sắc mặt, đôi mắt rưng rưng lệ, chạy nhào tới phía Trác Trường Đông ôm chặt lấy eo ông ngay mặt .
thầm tự nhủ, trình độ diễn xuất của vẫn còn kém xa ả một bậc.
Trác Trường Đông bối rối vô cùng, theo bản năng đưa mắt .
Tô Tú nhận động tác của ông , đôi mắt cụp xuống loé lên một tia quyết tuyệt.
"Anh Đông, em hết chuyện của chúng cho bà ."
Tô Tú nép Trác Trường Đông như chim non sợ cành cong, giọng nũng nịu yếu ớt:
"Chị Lý chắc chắn sẽ thấu hiểu thôi."