Trọng Sinh Về Thập Niên 60: Để Gã Chồng Tệ Bạc Tay Trắng Ra Đi - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-23 06:16:27
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nhất định đòi công bằng cho bằng .

thì hiện giờ cũng con cái đề huề, bản nghỉ hưu năm năm .

Cũng nhờ "phúc" của Trác Trường Đông, tiền lương hưu của hề thấp.

Thêm đó, vì ông luôn tự huyễn hoặc là kẻ thanh cao, màng đến những vật ngoài tục tĩu như tiền bạc, nên bộ tiền lương, tiền thưởng bấy lâu nay ông đều đưa hết cho quản lý.

Bình thường ngoài lúc , ông chỉ thích thơ, vẽ tranh, tuyệt nhiên hề ngó ngàng gì đến chuyện nhà cửa, thậm chí cái chai nước mắm đổ ngay mặt, ông cũng chẳng buồn đưa tay mà đỡ lấy một cái.

Trước đây, cứ mãi mê cái gọi là "tài hoa" , nên mới tự nguyện ôm hết việc tên trong nhà, cốt để ông gian tự do mà "sáng tác".

Ai mà ngờ ông chẳng những ơn, mà còn mặc nhiên coi sự hy sinh của là điều hiển nhiên, thậm chí còn lộ vẻ khinh miệt.

Bây giờ ngẫm , kiếp đúng là "mỡ heo che mắt" nên mới ngu đến thế.

Một ông già lụ khụ, chẳng nổi việc gì hồn, gì để luyến tiếc cơ chứ?

Mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt đó đem ăn cơm ?

Có đem tiêu như tiền ?

3.

Suốt mấy ngày liền, nấu những món đậm đà đúng khẩu vị thích.

Nhìn bộ dạng Trác Trường Đông nổi trận lôi đình mà dám, trong lòng thầm hả hê.

Bây giờ đang là giai đoạn then chốt để xét duyệt cấp bậc nghỉ hưu, ông dám gây chuyện, chỉ đành c.ắ.n răng nhẫn nhịn, thi thoảng thốt vài câu mỉa mai châm chọc.

"Bà thấy vui là ."

Ông lùa bát cơm trắng , thèm thuồng ăn uống ngon lành:

"Có điều tuổi tác cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, bà cũng nên đường mà giữ mồm giữ miệng."

khẩy một tiếng, đúng là mặt trời mọc đằng Tây, kẻ như ông mà cũng quan tâm đến sức khỏe của cơ đấy.

Hồi mới cưới, ông đang trong thời kỳ thăng tiến sự nghiệp, bao nhiêu tâm huyết và nhiệt tình đều dồn hết công việc, khi cả tháng trời chẳng thèm tạt qua nhà.

Giờ ngẫm , lẽ vốn dĩ ông chẳng mắt vợ , nên mới chẳng thiết tha gì chuyện về nhà.

Ngày cũng thật khờ khạo, những hào quang lấp lánh ông cho mờ mắt, nghĩ sâu xa đến tầng nghĩa .

Ngày đó chỉ đơn thuần nghĩ rằng, là vợ thì đương nhiên hết lòng hỗ trợ và thấu hiểu cho chồng.

Suy cho cùng, vợ chồng là một thể thống nhất, "của chồng công vợ", ông thì cũng nhờ.

Thế là, chỉ ôm đồm việc lớn nhỏ trong nhà, mà ngay cả bố ông , cũng chăm sóc chu tất thiếu sót điều gì.

Khi các cụ ốm đau viện, thức trắng đêm để túc trực, lo liệu trong ngoài một tay tháo vát, phụng dưỡng còn tận tụy hơn cả đối với bố ruột của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-thap-nien-60-de-ga-chong-te-bac-tay-trang-ra-di/2.html.]

Đến khi bố chồng khỏi bệnh xuất viện, thì chính kiệt sức mà ngã bệnh.

Ông chuyện nhưng cũng chẳng thèm về thăm lấy một , càng lấy một lời cảm ơn.

Ông chỉ sai đứa học trò cấp gửi cho một chiếc thẻ ngân hàng.

Trong thẻ là tiền lương và tiền thưởng của ông .

Ngay cả lúc m.a.n.g t.h.a.i khám định kỳ, ông cũng chẳng màng hỏi han, tự lủi thủi đến bệnh viện.

Thậm chí đến tận ngày lâm bồn, vẫn còn đang cặm cụi hầm canh cho ông , chỉ vì lo ông ăn uống gì ở cơ quan.

Trác Trường Đông vốn là kẻ ít , nên cứ ngỡ tình yêu của ông là sự trầm mặc, là sự nội liễm sâu sắc.

cứ tin rằng ông chỉ là giỏi diễn đạt mà thôi.

Thế nhưng, mãi đến khi tận mắt những bài thơ tình ông cho "bạch nguyệt quang", mới cay đắng nhận : Ông yêu, ông chỉ là yêu .

Ông gọi phụ nữ là Tú Tú, còn gọi là Lý Linh Linh.

Ông bao giờ gọi lấy một tiếng "vợ ơi".

Có lẽ trong thâm tâm ông , xứng vợ, mà chỉ là một kẻ hầu hạ, một công cụ duy trì nòi giống cho nhà họ Trác mà thôi.

tận dụng thời gian một tháng để rà soát bộ tài sản chung của hai vợ chồng.

Không tính thì thôi, tính mới thấy giật .

Kiếp đầu óc chắc chắn là chập mạch ở đó , nên mới bỏ mặc khối tài sản kếch xù để tranh giành một ông già vô giá trị.

Lần , chỉ vét sạch túi tiền của ông , mà ngay cả ả "bạch nguyệt quang" cũng tha.

thèm khát chồng khác, thì đòi bà chút "phí tổn thất tinh thần" chắc cũng chẳng gì là quá đáng nhỉ?

4.

Thời hạn một tháng trôi qua nhanh như chớp.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Trong thời gian , chẳng những Trác Trường Đông mà ngay cả các con cũng nhận đổi nhiều so với đây.

Sự đổi rõ rệt nhất chính là ở mâm cơm.

"Mẹ ơi, chuyện gì mà vui thế ạ?"Con trai mâm cơm thịnh soạn với đầu thỏ cay, cá chua cay và gà xào ớt, mặt giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

ngân nga hát, cố ý :

"Chờ bố con nghỉ hưu xong, dự định sẽ cùng ông du lịch một chuyến."

Con trai trêu chọc: "Bố , con ngờ hai còn kế hoạch lãng mạn thế cơ đấy."

 

Loading...