Trọng Sinh Về Những Năm 70, Tôi Ngẩng Cao Đầu Đón Gió Mới - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-04-06 07:28:36
Lượt xem: 2,053

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc mọi người còn tưởng Triệu Gia Bảo sẽ chỉ bị giam 15 ngày thôi, thì danh sách đi vùng kinh tế mới được công bố.

 

Tên của Triệu Gia Bảo và Lý Đào Hoa đều nằm trong đó.

 

Cả hai đã có án tích, bị ghi hồ sơ — đi nông thôn sẽ được “chăm sóc đặc biệt”.

 

Lý Đào Hoa vừa nghe xong liền lập tức chia tay với Triệu Gia Bảo, tìm mọi cách ở lại thành phố.

 

Nhưng thời buổi này, ra vào đều cần giấy giới thiệu, đâu phải muốn là được?

 

Ngay lúc chuẩn bị xuống nông thôn, văn bản xử lý của hai nhà cũng được công bố.

 

Triệu Gia Bảo bị cách chức và đưa vào diện điều tra xử lý.

 

Hai nhà họ Triệu và họ Lý bị đưa đi vùng sâu vùng xa.

 

Lý Thúy Lan – mẹ kế của Triệu Gia Bảo – dẫn theo hai đứa con và ôm toàn bộ tiền tích cóp trong nhà, cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu, rồi bỏ trốn trong đêm.

 

Không ai biết họ đi đâu.

 

Nghe nói sau khi Triệu Gia Bảo được thả ra, cả người thay đổi hẳn, trở nên âm trầm, u ám.

 

Không còn chỗ dựa, hắn và Lý Đào Hoa chỉ có thể rũ rượi kéo nhau xuống nông thôn.

 

Ngày lên đường, hai người họ chẳng mang theo được gì.

 

Lần này, tôi đã khiến họ mất sạch danh tiếng, địa vị, chỗ dựa — còn hơn cả cái chết.

 

Nhưng mọi chuyện… vẫn chưa kết thúc đâu.

 

 

Triệu Gia Bảo cảm thấy, từ sau khi giúp Lý Đào Hoa tính kế hại Chúc Khanh An, mọi chuyện trong đời hắn đều trở nên xui xẻo.

 

Sau lần bị bắt vào đồn, Lý Đào Hoa vậy mà còn dám mở miệng đòi chia tay.

 

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, vẫn giữ vẻ bình thản gật đầu đồng ý.

 

Chỉ có đáy mắt là ánh lên một tầng u ám lạnh lẽo.

 

Sau đó, hắn hẹn gặp Lý Đào Hoa thêm một lần nữa — rồi ra tay tàn nhẫn, g.i.ế.c người, phân xác, vứt t.h.i t.h.ể xuống giếng cạn.

 

Triệu Gia Bảo cứ ngỡ mọi việc được làm sạch sẽ, không ai hay biết.

 

Làm gì có ai rảnh mà đi để tâm đến một kẻ cặn bã xã hội như hắn chứ?

 

Sau khi bị đưa xuống vùng nông thôn, hắn định “làm lại sự nghiệp cũ”.

 

Thế nhưng, người mà hắn cố lấy lòng ngày càng ghét bỏ hắn ra mặt.

 

Tối hôm đó, Triệu Gia Bảo vẫn đến điểm hẹn như thường.

 

Nhưng “mỹ nhân” chẳng thấy đâu — chỉ thấy một cú đập vào đầu, rồi bị chụp bao tải.

 

Sau đó là một trận đòn hội đồng, đ.ấ.m đá tới tấp.

 

“Aaa! Đứa nào? Đứa rùa rụt cổ nào dám đánh lén ông vậy?”

 

“Đau c.h.ế.t mất!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nhung-nam-70-toi-ngang-cao-dau-don-gio-moi/chuong-9.html.]

Lúc tỉnh lại, hắn lại thấy bản thân ở một nơi vô cùng quen thuộc — phòng thẩm vấn.

 

Có tật giật mình, trong lòng đầy tội lỗi, Triệu Gia Bảo căn bản không chịu nổi áp lực thẩm vấn của cảnh sát.

 

Cuối cùng, hắn "được tặng một viên lạc rang" (ám chỉ bị xử bắn.)

 

Đời hắn, đến đó là kết thúc.

 

 

Những ngày không phiền muộn luôn trôi qua rất nhanh.

 

Tôi thỉnh thoảng lại đến đội sản xuất Thanh Sơn học tập với hai vị giáo sư.

 

Một ngày tưởng chừng như bình thường — tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học chính thức được công bố.

 

Tôi lập tức xin nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ôn thi.

 

Thi xong, trên đường về nhà, tôi nhận được một tin nhắn bất ngờ — liên quan đến Triệu Gia Bảo.

 

Là Tần Hoài Thư đưa cho tôi.

 

Cậu ta ném cho tôi một bức thư, giấy viết thư giống hệt loại tôi đã từng gửi cho cậu ấy.

 

Chỉ cần liếc mắt, tôi đã đoán được — Tần Hoài Thư biết hết rồi.

 

Triệu Gia Bảo là đứa con được sinh ra ở thành phố, không tiền, không quyền, không quen lao động — dĩ nhiên chẳng thích nghi được với cuộc sống ở nông thôn.

 

Chỉ có khuôn mặt thư sinh giả dối, nên hắn bám lấy cô con gái út của đội trưởng.

 

Nhưng không hiểu vì sao, có thể là đắc tội ai đó, hắn bị đánh cho tàn phế.

 

Người vạch trần vụ án g.i.ế.c Lý Đào Hoa — không ai khác, chính là Tần Hoài Thư.

 

Tôi không phụ lòng mọi người, xuất sắc thi đỗ Đại học Thủ đô.

 

Cả gia đình cùng tôi chuyển lên thủ đô sinh sống.

 

Tại đây, tôi trở thành học trò thân cận của một trong những “đại thần” ngành cơ khí.

 

Cuộc sống không chỉ có tình yêu.

 

Tôi muốn, vào thời đại này, được cùng đất nước đạp sóng vượt gió, viết nên trang mới.

 

Làn gió mùa xuân của công cuộc cải cách và đổi mới cuối cùng cũng lan tỏa khắp mọi miền Tổ quốc, mang theo hy vọng và đổi thay đến từng mái nhà.

 

Dưới lời khuyên của tôi, bố mẹ, anh trai và chị dâu cũng bắt đầu thử sức với việc kinh doanh.

 

Năm tôi thiết kế thành công công nghệ truyền tin không dây, cũng là năm việc làm ăn của gia đình khởi sắc rực rỡ.

 

Tôi luôn ghi nhớ một điều: người đi trước phải biết dìu người đi sau, cùng nhau bước trên con đường dẫn tới sự thịnh vượng bền vững.

 

Chúng tôi thiết kế bản vẽ cải tiến năng suất, xây đường, dựng nhà máy, giải quyết hàng loạt vấn đề việc làm cho người dân địa phương.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chúng tôi quyên góp xây dựng Trường Tiểu học Hy Vọng, để những đứa trẻ ở các vùng quê nghèo được nhìn thấy ánh sáng của tương lai.

 

Cuối cùng — vinh quy bái tổ.

 

Từ đó về sau, cuộc đời tôi rực rỡ như ánh mặt trời — không còn bão tố, chỉ còn tiếng cười vang vọng và hy vọng đong đầy.

 

Hết.

Loading...