Những ngày đó, khí trong nhà trở nên căng thẳng. Sở Việt Xuyên vẫn đối xử với Sở Vị , nhưng giữ một cách nhất định. Ánh mắt vẫn đầy mãnh liệt, nhưng còn hành động vượt giới hạn nữa. Điều đó khiến Sở Vị cảm thấy khó chịu. Cậu , đang cố gắng kiềm chế bản .
Sở Vị cũng vật lộn với chính . Cậu từng coi Sở Việt Xuyên là cha nuôi, là ân nhân của . Việc những cảm xúc nam nữ với khiến cảm thấy tội , như thể đang phản bội mối quan hệ thiêng liêng đó. những giấc mơ, những ánh mắt, những hành động của gieo mầm lòng một thứ tình cảm mãnh liệt thể chối bỏ.
Cậu nhớ những lời : "Nhóc con trai . Nhóc là của ." Những lời đó cứ văng vẳng trong đầu . Phải chăng, ngay từ đầu, coi là con trai? Phải chăng, những cảm xúc của từ lâu?
Một buổi tối, Sở Vị quyết định đối mặt với . Cậu thể tiếp tục sống trong sự mập mờ và căng thẳng nữa. Cậu bước phòng việc của Sở Việt Xuyên, đang bàn, ánh mắt xa xăm ngoài cửa sổ.
"Cha nuôi," Sở Vị khẽ gọi, giọng vẫn còn chút ngập ngừng.
Sở Việt Xuyên , ánh mắt đầy phức tạp. "Có chuyện gì , Vị Vị?"
Sở Vị hít một thật sâu. "Chúng cần chuyện."
Sở Việt Xuyên gật đầu. Anh dậy, đến bên cạnh , xuống chiếc ghế đối diện. "Nhóc gì?"
"Con... con hiểu," Sở Vị , cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. "Những lời cha hôm ... 'nhóc con trai '... là ạ?"
Sở Việt Xuyên thẳng mắt , ánh mắt sâu thẳm như biển cả. "Vị Vị, nhóc là ai."
Sở Vị giật . "Cha ... gì cơ?"
"Ta nhóc là đứa trẻ câm điếc mà nhặt năm xưa." Giọng Sở Việt Xuyên trầm khàn. "Ánh mắt nhóc, cử chỉ nhóc, sự hiểu của nhóc... tất cả đều giống một đứa trẻ bình thường. Ta nhóc một bí mật. Và cũng , nhóc đến đây là vì ."
Sở Vị sững sờ. Anh ! Anh tất cả! Vậy mà bấy lâu nay, vẫn im lặng, vẫn giả vờ như gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-ben-anh/chuong-9-xung-dot-noi-tam-va-cuoc-doi-mat.html.]
"Vậy... cha từ bao giờ?" Sở Vị hỏi, giọng run rẩy.
"Từ lâu ," Sở Việt Xuyên trả lời. "Ngay từ khi nhóc bám dính lấy ở chợ. Ánh mắt của nhóc... nó quá quen thuộc. Nó là ánh mắt của mà từng yêu quý nhất trong đời."
Sở Vị cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. "Vậy cha... cha tin con là con trai của cha trong kiếp ?"
Sở Việt Xuyên khẽ , nụ đầy bí ẩn. "Tin tin, điều đó quan trọng nữa. Điều quan trọng là nhóc đang ở đây, ngay bây giờ. Và sẽ để nhóc rời xa nữa."
Anh dậy, đến mặt Sở Vị. Anh quỳ xuống, thẳng mắt , ánh mắt đầy thành khẩn và yêu thương. "Vị Vị, nhóc thể cảm thấy bối rối. nhóc , tình cảm của dành cho nhóc là tình cảm cha con. Nó là tình yêu. Một tình yêu sâu đậm, mãnh liệt, mà kìm nén bấy lâu nay."
Sở Vị , trái tim đập thình thịch. Những lời chạm đến sâu thẳm tâm hồn . Cậu còn cảm thấy tội nữa, mà chỉ còn là sự nhẹ nhõm và một niềm hạnh phúc khó tả. Anh cũng yêu !
"Vậy... cha chấp nhận con ?" Sở Vị hỏi, giọng run rẩy.
Sở Việt Xuyên đưa tay vuốt ve má , ánh mắt tràn đầy dịu dàng. "Ta chấp nhận nhóc, Vị Vị. Bất kể nhóc là ai, từ đến, cũng sẽ chấp nhận nhóc. Chỉ cần nhóc ở bên , mãi mãi."
Nước mắt Sở Vị lăn dài má. Cậu ôm chầm lấy Sở Việt Xuyên, vùi mặt hõm vai . Mùi hương nam tính quen thuộc của bao trùm lấy , mang đến một sự an và bình yên tuyệt đối.
"Con yêu cha nuôi," Sở Vị thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Con yêu cha."
Sở Việt Xuyên ôm chặt hơn. "Ta cũng yêu nhóc, Vị Vị. Rất yêu."
Xung đột nội tâm giải quyết. Cuộc đối mặt mang sự thật và sự chấp nhận. Giờ đây, họ thể đối diện với tình cảm của một cách công khai, còn che giấu kìm nén nữa. Một tương lai mới, đầy yêu thương và hạnh phúc đang chờ đợi họ.
________________________________________