Trọng Sinh Ta Không Muốn Làm Cáo Mệnh Phu Nhân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-20 03:44:21
Lượt xem: 2,800

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đích tỷ vào phủ, dù có đích mẫu cho ma ma bày mưu tính kế, nàng ta vẫn không thể chiếm được lợi thế trước nhũ mẫu. Qua vài lần đối đầu, thậm chí còn khiến Bùi Hoài Xuyên cảm thấy đích tỷ là người tham lam hám lợi.

May mắn thay, ta không thèm để ý đến chuyện này.

Buổi chiều, ta gọi Tiểu Xuân tới sắp xếp đồ hồi môn, trong đó, thứ quý giá nhất là một bộ trâm cài đầu đính hồng ngọc.

Tiểu Xuân cẩn thận đặt lên bàn, kinh ngạc thốt lên: “Bộ này đáng giá bao nhiêu tiền đây?”

Ánh sáng mặt trời chiếu qua, viên hồng ngọc tựa như huyết châu chảy qua, đúng là vật báu có tiền cũng khó mua được, khó trách nàng ấy lại kinh ngạc đến vậy.

Món đồ trân quý như vật mà có thể cho ta làm của hồi môn, cũng phải cảm tạ đích mẫu.

Bà ta vô tình có được bộ trâm này, đi khắp nơi khoe khoang rằng sẽ để con gái làm của hồi môn gả vào Hầu phủ, cả kinh thành đều biết chuyện, đến mức cho dù tân nương có bị đổi thành là ta, bà ta cũng không dám thu lại, sợ bị các phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý kia cười chê.

Tiểu Xuân cười đầy vẻ xấu xa: “Hay là ngày mai mang bộ này về nhà lại mặt đi?”

6

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ba ngày sau khi về thăm nhà lại mặt, Từ Thù Dao cũng ở đó.

Ta mặc bộ váy gấm đỏ thêu trăm bướm xuyên hoa, đầu cài bộ trâm vàng khảm hồng ngọc, bên eo đeo ngọc bội Hòa Điền, trên cổ tay quấn hai cái vòng ngọc chạm khắc tinh xảo.

Bùi Hoài Xuyên nhẹ nhàng đỡ ta xuống xe ngựa, khiến đích tỷ đứng trước cổng tức giận đến đỏ cả mắt.

“Ngươi cũng chỉ có thể sống được mấy ngày tốt lành, chờ đến lúc sắp bị c.h.é.m đầu, đừng có đến cầu xin ta đấy.”

“Ta chí ít vẫn còn mấy ngày tốt lành, chỉ sợ đích tỷ về sau đến một ngày yên ổn cũng chẳng có đâu.”

Ta che miệng cười khẽ, rồi chỉ tay về phía hành lang.

Hai tiểu cô nương đang đánh nhau túi bụi, sau lưng có mấy nha hoàn cố gắng can ngăn.

“Hai vị tiểu thư, đây là của hồi môn của phu nhân, xin hãy trả lại cho nô tỳ.”

“Ngươi chỉ là một nô tỳ mà cũng dám sai khiến ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu.”

Bốp!

Cô nương lớn tuổi hơn một chút lập tức giơ tay giáng một bạt tai, cả sân viện trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. 

Người bị đánh chính là Lục Bình, nha hoàn có mặt mũi nhất bên cạnh đích mẫu, ngày bình thường thậm chí ta cũng phải nhường nhịn nàng ta vài phần.

Đích tỷ có chút mất kiên nhẫn, liền mắng Lục Bình một trận xối xả: “Đồ nô tỳ hèn hạ, ngươi chăm sóc hai vị tiểu thư kiểu gì vậy?”

“Đại tiểu thư, hai vị tiểu thư nói muốn vào phòng của phu nhân, bọn nô tỳ không ngăn cản được. Sau đó, hai vị tiểu thư lại nhìn trúng cái này, nên mới xảy ra tranh chấp.”

Lục Bình cúi thấp đầu xuống, lấy ra một cây trâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ta-khong-muon-lam-cao-menh-phu-nhan/chuong-4.html.]

Trâm bích ngọc khắc hoa phù dung.

Không có kiến thức nhưng lại rất có mắt chọn đồ.

Cây trâm mà bọn họ vừa nhìn trúng này chính là món đồ hồi môn mà đích mẫu yêu thích nhất.

Ngay cả đích tỷ cũng do dự, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng dỗ dành hai cô nương Trần gia, hứa hẹn sẽ tặng nhiều đồ tốt để trao đổi.

Đại tỷ Trần gia đẩy nàng ta một cái, hếch cằm đắc ý: “Một cây trâm mà cũng không chịu cho, sau này vào cửa chắc chắn là một kế mẫu độc ác.”

Cô nương nhỏ hơn cũng bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, đủ các loại lời lẽ thô tục khiến đích tỷ tức giận mặt mày tái xanh.

Nàng ta siết chặt khăn tay, gắng gượng nở ra một nụ cười: “Sai người đi tìm một cây trâm khác đi, mẫu thân sẽ không so đo với ta đâu.”

Ta không nhịn được mà bật cười.

Làm vậy chẳng khác nào cổ vũ cho hai đứa trẻ kia được thể lấn tới, chỉ sợ sau này đích tỷ vào Trần gia sẽ càng phải sống khổ sở.

Nói chuyện một hồi, đến cả trâm cài trên đầu của đích tỷ cũng bị tháo xuống sạch sẽ, lúc này mới dốc được hai cô nương Trần gia vui vẻ.

“Ngươi đối xử tốt với chúng ta, phụ thân và ca ca nhất định sẽ thích ngươi.”

Câu này là câu mà đích tỷ thích nghe nhất, nàng ta thậm chí còn đưa cả chuỗi hạt cườm của nha hoàn bên cạnh ra tặng.

Nàng ta đúng thật là ngu xuẩn.

Kiếp trước, cho dù ta chẳng có xu nào trong tay nhưng vì ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình, hai nha đầu này bề ngoài vẫn phải đối ta nói gì nghe nấy, đích tỷ có cả Từ gia làm chỗ dựa, vậy mà vẫn bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ.

Đích tỷ hài lòng, có chút đắc ý nói: “Chỉ là vui vẻ nhất thời làm sao so được với vinh hoa phú quý cả đời, muội muội cứ chờ xem ta làm cáo mệnh phu nhân như thế nào đi!”

Sau khi nàng ta rời đi, Bùi Hoài Xuyên bước ra từ sau hòn giả sơn.

“Đây chính là đích tỷ của nàng sao?”

Ta nhíu mày, chẳng lẽ hắn nhìn thấy dung mạo của nàng ta nên hối hận vì đã thành thân với ta sao? Dù sao, nhan sắc của đích tỷ cũng không tầm thường.

Hắn đột nhiên lắc đầu: “Người ngu xuẩn như vậy, nàng nên tránh xa nàng ta một chút.”

Bộ dáng như đối đầu với kẻ địch của hắn làm Tiểu Xuân cũng phải bật cười thành tiếng.

Ta gật đầu đồng ý, không có việc gì sẽ không chạm mặt đích tỷ.

Chỉ là, đích tỷ trọng sinh trở về, hiển nhiên cũng chẳng muốn dễ dàng bỏ qua cho ta.

Ngày nàng ta đại hôn, còn cố tình gọi ta đi theo.

 

Loading...