Trọng Sinh Ta Không Muốn Làm Cáo Mệnh Phu Nhân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-20 03:44:06
Lượt xem: 2,914

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SyzPnJ9f

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp này, đích mẫu thương con gái duy nhất của bà ta, ép bằng được ba mối sáu lễ, quyết để đích tỷ xuất giá một cách rạng rỡ, hai hôn sự tổ chức cận kề nhau nhưng Hầu phủ tôn quý, cũng chỉ có thể để ta xuất giá trước.

Mặc dù chưa chính thức gả vào Trần gia nhưng khoảng thời gian qua đích tỷ lén lút chạy đến Trần gia đã sớm không còn là bí mật gì nữa.

Mỗi lần đi thì trang sức đầy người, lúc về thì trên người chẳng còn thưa gì. Nếu không phải vẫn phải quay về phủ, có lẽ ngay cả bộ váy áo trên người cũng bị hai đứa con gái Trần gia lột sạch.

Nàng ta đã từng trải qua sự phú quý của Hầu phủ, khoảng cách chênh lệch một trời một vực như vậy, cho dù có danh phận cáo mệnh phu nhân treo lơ lửng trước mắt đi chăng nữa, nàng ta vẫn hận đến nghiến răng.

“Ngươi đúng là gặp may!”

Ta không để ý tới nàng ta, chỉ yên lặng phủ khăn đỏ tân nương lên đầu, ngồi lên kiệu hoa lắc lư, phía sau lưng là một trăm lẻ tám rương sính lễ trải dài hết con phố.

Là người lấy thân phận đích nữ gả thay, ta cũng mang theo hơn nửa số sính lễ vốn là đích mẫu tỉ mỉ chuẩn bị cho đích tỷ vào Hầu phủ.

Giờ phút này, hai người bọn họ nhìn những rương sính lễ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Chỉ dựa vào số sính lễ này đã đủ cho ta có thể sống sung túc cả đời, cho dù ta không được Hầu gia sủng ái, làm vật trang trí cũng có thể sống mấy năm phú quý.

Cái hố lửa mà đích tỷ nói, trong mắt ta lại chính là nơi đầy phúc lộc.

Được đám người vây quanh đưa vào trong phòng, trên giường được trải đầy nhãn, lạc, táo đỏ, ta cầm một quả trong tay đùa nghịch.

Sau ly rượu giao bôi, đám người trong phòng lục tục rời đi.

Chỉ còn lại ta và Tiểu Hầu gia ở bên cạnh.

Khăn tân nương bị vén lên, trước mặt lộ ra một nam nhân mày kiếm mắt sáng, khí độ bất phàm.

Ta có chút giật mình.

“Sao lại là chàng?”

5

Kiếp trước, ta bị đuổi ra khỏi phủ, trên đường về Trần gia thì đói đến ngất xỉu.

Giữa tiết trời đông giá rét, chỉ có hắn đi ngang qua đã cứu ta một mạng, sau khi ta tỉnh lại, hắn còn cho ta mấy lạng bạc, nhờ đó ta mới cầm cự qua được mùa đông năm ấy.

Hắn cũng có chút kinh ngạc: “Phu nhân nhận ra ta sao?”

Ta lấy lại bình tĩnh, khô khan giải thích rằng ta từng vô tình gặp qua hắn một lần.

Hắn nửa tin nửa ngờ gật đầu, ta bị đôi mắt trong veo kia nhìn chăm chú, không khỏi cảm thấy căng thẳng hơn, vội vàng nâng ly rượu hợp cẩn lên trước mặt.

“Phu quân, đêm xuân ngắn ngủi, vẫn là uống ly rượu này trước đi.”

Hắn nhìn ta, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Màu đỏ ửng từ vành tai lan xuống hai gò má.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ta-khong-muon-lam-cao-menh-phu-nhan/chuong-3.html.]

Trời ạ, ta đang nói cái gì thế này?

Thôi mặc kệ đi!

Ta ngửa đầu uống cạn ly rượu hợp cẩn, kéo lấy vạt áo hắn cùng nhau ngã xuống giường.

“Sau này ta sẽ đối xử tốt với chàng.”

Khoảnh khắc tiếp theo, ta bị lật người lại.

Hai tay bị nâng qua đỉnh đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai ta.

“Phu nhân sai rồi, là sau này ta sẽ đối xử tốt với phu nhân mới đúng.”

Tiếng giường kêu cót két vang lên suốt đêm, màn đỏ lay động trên đầu dần trở nên mơ hồ.

...

Ta đột nhiên nghe thấy tiếng chim hỉ thước kêu vang, mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc trời đã sáng rõ.

Vừa định ngồi dậy, ta phát hiện có một cánh tay đặt ngang trên eo mình, Bùi Hoài Xuyên vẫn còn ngủ rất say.

Có lẽ ta cử động có hơi mạnh, mi mắt hắn khẽ nhúc nhích, lại kéo ta về lại trên giường.

“Trong nhà không có trưởng bối, không cần dậy sớm thỉnh an.”

Nhưng bây giờ mặt trời đã lên cao, còn có thể xem là dậy sớm được sao?

Ta lại rúc vào trong chăn, đây chính là đãi ngộ mà cả hai đời kiếp trước và kiếp này ta đều chưa từng được hưởng thụ qua.

Khi còn ở nhà, trời chưa sáng ta đã phải đến viện đích mẫu hầu hạ cơm nước sinh hoạt thường ngày, ngày nào cũng như ngày nào.

Tới Trần gia, ta phải giặt giũ quần áo, nấu nướng, làm việc đồng áng, dạy dỗ con riêng, lại còn bị bà bà Trần mẫu ngày ngày giám sát chặt chẽ, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng chưa từng được hưởng.

Quả nhiên giống như lời Bùi Hoài Xuyên nói, Hầu phủ không có trưởng bối, ta không cần ngày ngày thỉnh an, quỳ gối hầu hạ, chỉ cần vào từ đường dâng hương lễ  bái, sau đó tất cả chuyện trên dưới Hầu phủ đều sẽ do ta quán xuyến.

Trước đây, việc quản gia là do nhũ mẫu của Bùi Hoài Xuyên đảm nhiệm, bà ta tuổi tác đã cao, ta vội vàng sai người đỡ bà ta ngồi xuống.

Bà ta cung kính lấy ra sổ sách ghi chép cùng chìa khóa khố phòng nhưng ta lấy cớ tuổi trẻ non nớt để từ chối.

Thấy ta không giống như đang nói dối, bà ta có vẻ vô cùng đắc ý: “Phu nhân là chủ nhân Hầu phủ, sớm muộn gì cũng phải tiếp quản. Thôi cũng được, lão bà ta chịu vất vả thêm mấy ngày nữa, sau này lại giao lại cho phu nhân.”

Tiểu Xuân có vẻ hận rèn sắt không thành thép, dậm chân nói: “Tiểu thư, người vừa mới gả vào, chính là lúc cần quản gia để đàn áp đám hạ nhân, sao lại từ chối rồi?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta nhấp một ngụm trà, không giải thích.

Kiếp trước, đích tỷ từng nhắc đến vị nhũ mẫu nà, bà ta ỷ vào công lao nuôi dưỡng Hầu gia, lừa trên gạt dưới, một tay che trời trong Hầu phủ, không muốn nhường ra đại quyền quản gia.

 

Loading...