Thúy Kiều   ở phòng bên cạnh   là  bình thường,   hỏi chuyện nàng   gương mặt trơn nhắn, làn da trắng nõn, giọng  sắc bén, giống như thái giám trong cung .
“Lúc nãy vô tình  nhầm phòng.” Thúy Kiều : “Vị khách hành hương ở phòng bên cạnh dường như là    phận  cao quý, còn dẫn theo hộ vệ, thế nên nô tỳ mới  dọa sợ một chút.”
“Bên cạnh?” Dư Thục Nhã cũng  nghĩ nhiều, chùa Hộ Quốc vốn là nơi dành cho hoàng  quốc thích, quý tộc địa vị cao vẫn thường  lui tới, dẫn theo hộ vệ cũng   gì là lạ: “Chỉ là một hộ vệ mà  dọa ngươi sợ tới  , đúng là quá vô dụng.”
“Không  chỉ  một hộ vệ.” Thúy Kiều đáp: “Có  bảy tám , trong đó  một  giống như là thái giám trong cung . Cô nương,  là chúng   về .” Nơi  quý nhân thì đều là chốn thị phi.
“Thái giám?” Lòng Dư Thục Nhã run lên,  đầu hỏi  Thúy Kiều: “Ngươi chắc ?”
“Nô tỳ  dám  chắc.”
 trái tim Dư Thục Nhã  bắt đầu lay động,  lên : “Đi, chúng  qua đó xem thử.”
“Cô nương…” Thúy Kiều lo sẽ  chuyện   xảy , nhưng nàng     thể ngăn  cô nương, chỉ đành theo chân nàng  ngoài.
Dư Thục Nhã chỉnh  đầu tóc,  đó mới sang phòng bên cạnh. Lần , nàng  còn  bước  trong sân   cản .
“Ai đó!” Người cản đường các nàng  giọng  to rõ, ánh mắt sắc bén.
Dư Thục Nhã  thấy  hộ vệ  thì trong lòng cũng  đoán  đại khái.
Nàng  nở nụ  dịu dàng với hộ vệ: “Ta là khách hành hương ở phòng bên cạnh, lúc nãy thị nữ của  sơ ý  nhầm  đây,  ảnh hưởng tới khách quý, cho nên  đặc biệt tới đây để xin .”
“Không cần.” Một    từ trong đó, : “Chủ nhân nhà  đang nghỉ ngơi, nếu các ngươi chỉ là vô tình thì  cần  tới đây xin   gì.”
Dư Thục Nhã  thấy   tới, vẻ mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay  ống tay áo  nắm chặt.
Đây đúng là một vị thái giám.
Trong thiên hạ,   thể giữ thái giám hầu hạ bên cạnh chỉ  thể là  trong hoàng tộc.
Nàng   dám chắc chắn  trong phòng   là thánh nhân  , nhưng hôm nay là mùng hai tháng hai, đế hậu đích   cày, nơi  lễ   xa chỗ  lắm…
“Nếu  ,   dám  phiền nữa.” Dư Thục Nhã tỏ vẻ xin .
Nàng  dẫn Thúy Kiều  về phòng , vội vàng  sang bộ y phục màu sắc nhã nhặn hơn,  đó dẫn Thúy Kiều  dạo khắp nơi trong chùa.
 
Nàng   tin quý nhân ở phòng bên cạnh sẽ cứ ở mãi trong phòng   ngoài.
Lúc , Hoàng hậu trong phòng   định   cơn nôn nghén. Nàng rửa mặt xong, : “Ta  .”
Y nữ bên cạnh : “Mạch đập của nương nương   gì bất thường cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-240.html.]
“Vậy là  .” Thánh nhân  đối diện  hiệu cho   lui xuống, nắm tay Hoàng hậu : “Hôm nay  vất vả cho nàng .”
Hoàng hậu  dịu dàng: “Vì dân cầu phúc là việc mà thần  nên .”
“Hôm nay chúng   thể ở  đây hít thở chút  khí trong lành, nàng đừng lo đến việc trong cung nữa.” Thánh nhân .
“Trong cung  quý phi giúp đỡ,  cũng  cần  để ý quá nhiều.” Hoàng hậu đáp.
Nhắc tới quý phi, thánh nhân  thấy đau đầu.
Từ  ngày  phất tay áo rời khỏi tẩm điện của quý phi,  cũng  còn truyền nàng  tới hầu hạ nữa. Về , quý phi bắt đầu dính lấy Hoàng hậu, hơn nữa còn   đủ lời đại nghịch bất đạo  mặt nàng.
Hành động của nàng  bây giờ khác hẳn vị quý phi dịu dàng  ,  nghi ngờ quý phi   ai đó tráo đổi.
Hắn nhờ cao tăng  tay, quả nhiên cũng  phát hiện .
Con yêu quái núp trong cơ thể quý phi tạm thời  thể trừ khử , nếu yêu quái chết, quý phi cũng c.h.ế.t theo, tới lúc đó  thêm một chuyện phiền phức khác,  cũng chỉ đành chịu đựng ả hồ ly tinh  suốt ngày     mặt Hoàng hậu.
Lần   ngoài, thoát khỏi quý phi khiến lòng  cảm thấy hết sức nhẹ nhàng.
“Nếu   ngoài  thì đừng nhắc tới chuyện trong cung nữa.” Thánh nhân ho khan: “Thiên Huyền Tử và Phó quan chủ   uống  ở  núi, chúng  cũng qua đó .”
Lý do bọn họ tới chùa Hộ Quốc là vì   Phó Yểu sẽ xuất hiện tại đây  hôm nay.
Lúc Vĩnh An Hầu phu nhân qua đời, lòng Hoàng hậu vẫn luôn thấy  vui. Một   trúng gió  đột nhiên khỏe mạnh trở ,  đó thì đột ngột c.h.ế.t  vốn  hề bình thường. Thánh nhân quyết định nhân cơ hội xuất cung  ,  cởi bỏ khúc mắc trong lòng Hoàng hậu.
Chùa Hộ Quốc chỉ  một sơn cốc,  khí trong cốc ấm áp như xuân. Bên cạnh còn  một dòng suối, cạnh bên dòng suối là một cây  cổ xưa. Mùa xuân còn  tới, cây  cổ   bắt đầu mọc chồi non, thế nên lá   mùng
 
hai tháng hai  cũng   nhiều  yêu thích,  điều  bình thường sẽ  đủ tư cách  uống  từ cây  cổ .
Trước  ở con đường  chùa  một mảnh rừng bia, đám văn nhân thi sĩ đa  đều thích để  chút dấu vết của  ở nơi , cũng là thánh địa mà các học trò lâm sĩ thi  miêu tả.
Đế hậu đang  dạo trong đó, đột nhiên  thấy tiếng bàn luận của nữ tử từ xa truyền tới: “Đám văn nhân  cũng chỉ  dựa  những thứ  để lưu danh hậu thế, theo  , bọn họ sẽ chẳng bao giờ sánh  với các bậc tiên hiền chỉ  lo nghĩ cho thiên hạ thương sinh. Thứ   bia đá   thể sánh với những thành tích đạt  ngoài  chứ. Tiếc rằng    đời đều chỉ  đuổi theo những thứ thanh cao mơ hồ , còn phê phán công lao thật sự của những bậc thánh nhân.”
Đây quả là một cách  cực kỳ mới lạ, đế hậu   một hồi, mỉm     tiếp tục  về phía .
Ở nơi khác của rừng bia, Dư Thục Nhã đợi một lúc vẫn  thấy  ai tới chỗ , lập tức hỏi Thúy Kiều tại   thế.
Thúy Kiều lén lút  về nơi xa, đáp: “Cô nương, bọn họ  .” Đi ?
Dư Thục Nhã    thể bỏ qua cơ hội  như  .
Nàng    thấy  nhận  nữ nhân  bảo vệ bên trong rõ ràng là Hoàng hậu nương nương của Dực Khôn Cung. Nếu Hoàng hậu  tới,  nam nhân cao lớn uy nghiêm bên cạnh nàng là ai,  khó để đoán .”