23
Tôi ngăn em gái ra ngoài.
Bây giờ, tôi sẽ tự cứu mình.
Kế hoạch của Quý Đồng Châu, tôi cần người giúp đỡ.
Vậy nếu lần này không có Lục Phỉ giúp anh ta thì sao?
Tôi nhanh chóng mở nhật ký của em gái ra, trong đầu mặc niệm: 【 Xin giúp tôi trở lại......năm tôi được Quý gia mang ra khỏi trại trẻ mồ côi. 】
Tôi bị một pha thắng gấp lay tỉnh.
Khi mở mắt thì tôi phát hiện ra mình và Sênh Sênh đang ngồi trên xe đi từ nông thôn đến thành phố.
Phía trước có mẹ.
Phía trước nữa, là Quý Trường Phong ở ghế lái và Quý Đồng Châu ở ghế lái phụ.
Một cậu bé quỳ gối trước xe, chặn đường chúng tôi.
“Chú dì, xin hai người hãy cho cháu chút đồ ăn.”
Lục Phỉ!!!
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, sự tức giận dâng lên trong lòng một cách mãnh liệt.
Trước đó, từ lần đầu tiên mẹ tôi mềm lòng, cậu ta đã chú ý tới chúng tôi ở ghế sau.
Đời thứ nhất, cậu ta tìm mọi cách tiếp cận Sênh Sênh, sau khi Sênh Sanh qua đời, cậu ta đã tới nhà.
Vốn tưởng rằng xuất phát từ tình nghĩa bạn học nên cảm thấy đau lòng nhưng không ngờ cậu ta thấy con mồi đầu không thành công nên muốn quyến rũ tôi.
Ở trong mắt của cậu ta, chỉ cần có thể trèo lên một người phụ nữ nhà giàu thì cho dù là ai cũng không sao cả.
Đầu lại truyền đến một trận đau nhức.
Trong vòng tuần hoàn, những ký ức còn lại về Lục Phỉ cũng lần lượt hiện ra.
Cậu ta sinh ra trên núi nhưng lại ghét bỏ nơi đó.
Cậu ta hận bố mẹ mình không có bản lĩnh nếu có xe cộ đi qua cậu ta đều quỳ xuống giả vờ đáng thương.
Mẹ tôi là thần tài đầu tiên cậu ta gặp sau hai tháng cố gắng.
Sau đó, bố mẹ ruột của cậu ta không yên tâm khi để cậu ta ở trong thành phố một mình nên đeo một bao tải lớn trên lưng đến trường học thăm cậu ta.
Học sinh trung học tư nhân, không giàu thì đều đến từ nhà quyền quý.
Trong ánh mắt nghi ngờ của đám bạn học, cậu ta trực tiếp bịt mũi, tuyên bố không biết người trước mặt.
Bố mẹ ruột vì đến thăm cậu ta mà sáng sớm đi bộ mười km chạy tới xe buýt huyện để đi đến huyện, bởi vì không biết chữ nên còn ngồi nhầm xe rồi bị xe tư nhân hố hơn mấy trăm.
Bọn họ hỏi rất nhiều người, qua nhiều lần hỏi thăm thì mới đến được đây khi trời gần tối.
Vừa nghe con trai không nhận mình, họ hoảng loạn kéo cánh tay cậu: "Phỉ Phỉ, coon là con của mẹ mà..."
Lục Phỉ chỉ đem ánh mắt tò mò xung quanh của mọi người xung quanh hiểu thành sự khinh thường.
Cậu ta thẹn quá hóa giận, dùng một tay đẩy bọn họ ra.
Còn gọi điện thoại cho bảo vệ trường tới đuổi người.
Bố mẹ cậu ta được bảo vệ đỡ lên nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định mà tận tình giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-lan-nay-toi-nhat-dinh-se-cuu-duoc-em-gai/chuong-12.html.]
Không ai tin họ.
Mắt thấy sắp bị đưa đến Cục cảnh sát, mẹ Lục Phỉ ra sức giãy dụa nhưng không đứng vững nên lăn xuống từ cầu thang, ngã gãy chân.
Sau này, cuộc sống gia đình bọn họ chỉ có thể trở nên khó khăn hơn.
Khi mẹ tôi nghe chuyện này, chỉ cảm thấy rất sốc.
Từ đó, bà ấy cắt đứt nguồn tài trợ cho Lục Phỉ.
Gia đình đến từ nông thôn của cậu ta không đủ khả năng chi trả cho chi phí sinh hoạt cho cậu ta ở trường trung học tư nhân này.
Khi cậu ta sắp nghỉ học thì Quý Đồng Châu tìm đến.
“Cậu thiếu tiền phải không?”
“Một ngàn vạn, giúp tôi một việc.”
24
Đợi ký ức trong đầu chạy xong.
Người phụ nữ kia liền kéo Lục Phỉ từ trên xe xuống, đánh vào người cậu ta từng chút một: "Chê nghèo yêu giàu như vậy, sao lúc đầu khi đầu thai lại không có khẩu khí để được vào trong bụng người có tiền đi?"
Lục Phỉ vẫn giống như lần trước.
Chịu bị đánh mà không kêu la một tiếng nào.
Tôi ngăn cản mẹ tôi muốn xông lên rồi ấn bà ấy trở lại ghế ngồi.
“Mẹ, chúng ta có thể về thành sớm một chút không? Thanh Lê, có chút chờ mong…”
Quý Đồng Châu ở ghế phụ lái cũng phụ họa: "Đúng vậy, mẹ, mặc kệ người này đi. Chúng ta mau đưa các em gái trở về đi.”
Thật kỳ lạ mấy kiếp trước tôi nhớ là Quý Đồng Châu không theo bố mẹ đến cô nhi viện đón chúng tôi.
Chẳng lẽ, lần này đã xảy ra điều gì khác sao?
Lục Phỉ thấy chân ga xe khởi động liền nhận ra chúng tôi muốn đi nên trực tiếp bổ nhào về phía xe.
"Giúp cháu với, mọi người giàu có như vậy tại sao lại không giúp cháu?"
Quý Đồng Châu nổi giận, thò đầu ra từ cửa xe hô thật to: "Mày có bệnh sao! Quỷ nghèo thì c.h.ế.t xa một chút, đừng làm bẩn xe nhà tao.”
Không biết là điểm nào đã kích thích Lục Phỉ.
Cũng có lẽ là do cậu ta đã quỳ hai tháng ở ven đường, hy vọng vất vả lắm mới xuất hiện nên không cam lòng để nó mắt đi.
Đột nhiên ánh mắt cậu ta trở nên hung ác rồi đứng lên, đi về phía cửa sổ xe Quý Đồng Châu.
Quý Đồng Châu liếc mắt xem thường, dùng giọng điệu khinh thường nói.
“Bớt làm ra vẻ khổ sở đi, không ai nợ mày cả.”
Một giây sau, Lục Phỉ lại móc d.a.o nhỏ từ trong n.g.ự.c ra, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Quý Đồng Châu.
Với tốc độ cực nhanh, căn bản không ai kịp phản ứng.
Bên trong xe vang lên tiếng hét đến rung trời của Quý Đồng Châu.
Lục Phỉ rút d.a.o ra.
“Điều tôi hận nhất chính là những kẻ giàu có kiêu ngạo như các người.”