Thị trưởng khinh miệt liếc nhìn tôi một cái, không hề do dự ngồi vào xe.
Trong tiếng cười nói vui vẻ tiễn khách của đám dân làng, chỉ có mình tôi biết rằng cả đời này của mình thật sự xong rồi.
Con gái thị trưởng dù không học đại học thì cuộc sống cũng vẫn cứ thuận buồm xuôi gió, còn tôi, cái bằng đại học này có đọc cũng coi như đọc phí.
Tôi đã chọc giận người không nên chọc giận nhất, trong cái thời đại này, thị trưởng muốn ngáng chân ai đó, vậy thì cả đời này người đó đừng hòng nghĩ đến chuyện ngóc đầu lên được.
Đọc sách đúng là có ích, nhưng quyền lực còn có ích hơn cả đọc sách.
Cũng giống như mẹ của Bạch Hi vậy, chỉ là một bí thư chi bộ thôn thôi, nắm trong tay phiếu lương thực phiếu dầu, cũng có thể khiến đám dân làng gió chiều nào che chiều ấy này dũng cảm đứng ra nói đỡ cho con gái bà ta.
Dù cho Bạch Hi có nói toàn lời dối trá, nhưng người ta cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, nói nhiều lần, đến chính bọn họ cũng tưởng là thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đoàn Thừa An và Bạch Hi, bọn họ không hề có chút xấu hổ nào, ngược lại vẻ mặt đầy đắc ý.
Đoàn Thừa An đi đến trước mặt tôi, giả vờ bất đắc dĩ xoa đầu tôi.
“Tối hôm qua anh đã cho em cơ hội rồi, là do em không biết trân trọng.”
Đêm khuya hôm qua, hắn trèo tường gõ cửa sổ nhà tôi, cầu xin tôi đừng nói thật với thị trưởng, bảo tôi chủ động gánh hết mọi trách nhiệm.
Nếu tôi làm theo lời hắn nói, hắn sẽ long trọng rước tôi vào cửa, hứa hẹn để tôi làm vợ hắn.
Tôi cầm cây lau nhà vụt thẳng vào mặt Đoàn Thừa An, bảo hắn cút xéo cho khuất mắt, tôi không đời nào gả cho hắn, cũng không đời nào nghe lời hắn.
Lúc đó hắn nói bảo tôi cứ chờ đấy, nhất định sẽ khiến tôi phải hối hận.
Bây giờ tôi thật sự có chút hối hận rồi.
Chương 7
Sau khi mọi người đã giải tán hết, Đoàn Thừa An vẫn cố ý ở lại bên cạnh tôi.
“Giờ em có đi học đại học nữa cũng vô ích thôi, hay là cứ đưa giấy báo trúng tuyển cho Bạch Hi đi, coi như làm một chuyện tốt không được sao, vì anh… em tặng cho cô ấy có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-1977-xe-bo-giay-bao-trung-tuyen/chuong-6.html.]
“Dù em có học đại học thì có thể làm gì chứ? Anh giờ đã là đoàn trưởng rồi, sau này còn làm thị trưởng rồi làm tư lệnh nữa, em dù có học cả đời cũng chẳng đuổi kịp thành tựu của anh đâu.”
“Giờ cho em cơ hội cuối cùng đấy, em dùng tiền đồ đại học mịt mờ của mình để đổi lấy việc được vinh quang gả cho anh, chẳng phải rất tốt sao?”
Giọng điệu Đoàn Thừa An vừa dịu dàng vừa chậm rãi, cái giọng điệu này tôi chỉ từng nghe thấy khi hắn nói chuyện với Bạch Hi.
Hắn thật sự quá yêu Bạch Hi rồi, đến nước này rồi mà vẫn luôn nghĩ cho Bạch Hi.
Tôi lau vội lau vàng nước mắt, đứng dậy lấy giấy báo trúng tuyển của mình ra, trước mặt Đoàn Thừa An nhét vào trong ngực.
“Không thể nào, tôi dù có không học đại học cũng sẽ không gả cho anh, dù thế nào cũng sẽ không gả cho anh!”
Tôi dùng hết sức đẩy Đoàn Thừa An ra, rồi cắm đầu chạy thẳng vào căn phòng nhỏ của mình, ôm đầu khóc nức nở một trận.
Đoàn Thừa An cũng bị hành động lạnh lùng dứt khoát của tôi làm cho ngơ ngác, đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
“Em đừng hối hận đó! Đến lúc đó đừng có mà khóc lóc cầu xin tôi cưới em!”
Tôi nằm liệt giường cả ngày trời, mãi đến khi ba tôi hết lời khuyên nhủ mới chịu mở miệng ăn được hạt cơm đầu tiên.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bát cơm của ba, tôi mới phát hiện ra ba chỉ ăn có hai miếng cháo loãng.
Sau khi tôi gặng hỏi mãi mới biết, hóa ra mẹ của Bạch Hi lại dám cắt luôn cả phiếu lương thực của ba tôi, định bụng ức h.i.ế.p nhà chúng tôi đến cùng.
Tâm trạng vốn đang ủ rũ của tôi phút chốc bùng lên ngọn lửa giận dữ, chưa ăn được mấy miếng cơm nhưng toàn thân lại tràn đầy khí lực.
Nhớ lại kiếp trước ba tôi bị đối xử phân biệt đối xử, vẻ mặt khó xử khốn khổ, tôi ý thức được mình không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tôi đổ chỗ cơm còn thừa trong bát mình vào bát của ba, uống hai ngụm nước lã rồi trực tiếp xông ra khỏi cửa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Người trong thôn sẽ không ai nói chuyện với tôi, vậy thì tôi tự mình đi đòi lại công đạo.
Tôi không có quá nhiều thời gian để do dự, dùng nhíp gắp cẩn thận những mảnh giấy báo trúng tuyển bị Bạch Hi xé rách, niêm phong lại rồi mang đến đơn vị bộ đội.