Chương 3
“Sao cô tìm được chứ! Không ai biết tôi giấu ở đâu mới phải?”
Tôi không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Bạch Hi, liên tục xác nhận tờ giấy trong tay cô ta đúng là giấy báo trúng tuyển của tôi.
Khóe miệng Bạch Hi nhếch lên nụ cười đắc ý, nhướn mày với Đoàn Thừa An đang đứng sau lưng tôi.
“Đương nhiên là anh Thừa An nói cho tôi biết rồi, anh ấy bảo cô thích nhất là giấu đồ quan trọng dưới gầm giường mà.”
Tôi cứng đờ quay đầu lại, nhìn Đoàn Thừa An đang mím môi tỏ vẻ áy náy sau lưng mình.
Hóa ra sáng sớm hôm nay anh ta vội vã đến nhà tôi không phải để nịnh nọt tôi, mà là để câu giờ, tạo cơ hội cho Bạch Hi đến lấy giấy báo, đúng là kế hoãn binh tuyệt vời.
Cổ họng tôi bỗng dưng nghẹn đắng, muốn khóc nhưng lại cảm thấy không đáng.
“Cô tưởng rằng lấy được giấy báo trúng tuyển là có thể thay thế tôi đi học sao? Cô không sợ tôi đi tố cáo cô à!”
Bạch Hi chẳng hề sợ hãi trước lời nói của tôi, cẩn thận gấp giấy báo trúng tuyển của tôi lại bỏ vào túi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên mở miệng.
“Cô quên mất mẹ tôi là ai rồi à, cô dám đi tố cáo tôi, vậy thì phiếu lương thực phiếu dầu của nhà cô đừng hòng mà có nhé.”
Lời của Bạch Hi khiến tim tôi run lên, cơn giận ngút trời vừa bốc lên đỉnh đầu lập tức bị dập tắt.
Mẹ cô ta là đội trưởng đội sản xuất, phụ trách việc phân phát các loại phiếu, thời đại này mua đồ không cần tiền, nhưng phiếu còn quý hơn cả tiền.
Thảo nào cô ta dám ngang nhiên trộm đồ, hóa ra là muốn dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi.
Tôi cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân bị cảm giác bất lực khó cưỡng bao phủ.
Dù kiếp này tôi không chủ động giao nộp giấy báo trúng tuyển, nhưng cuối cùng thứ này vẫn rơi vào tay Bạch Hi.
Đoàn Thừa An do dự rất lâu sau lưng tôi, chậm rãi đưa tay vỗ vỗ vai tôi.
“Xin lỗi… Thanh Thanh, đúng là anh đã lừa dối em, anh vốn dĩ không hề bị bệnh.”
“Chỉ cần em bằng lòng đưa giấy báo trúng tuyển cho Bạch Hi, anh sẽ lập tức đồng ý cưới em về nhà, dùng nửa đời còn lại bồi thường cho em!”
Anh ta nói những lời này cứ như thể có ai đó đang kề d.a.o vào cổ anh ta, anh ta mới bất đắc dĩ đồng ý cưới tôi vậy.
Tôi nhìn gương mặt khó xử của Đoàn Thừa An, nửa điểm vui mừng cũng không có.
“Đoàn Thừa An, tôi không muốn kết hôn nữa, tôi chỉ muốn giấy báo trúng tuyển của mình thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-1977-xe-bo-giay-bao-trung-tuyen/chuong-3.html.]
Đoàn Thừa An nghe tôi nói thì nhíu chặt mày, hồi lâu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Thanh Thanh, đừng làm loạn nữa, việc học đại học rất quan trọng với Hi Hi, cùng lắm thì sau này anh sẽ không liên lạc với Hi Hi nữa là được.”
Bạch Hi cũng lã chã chực khóc nhìn tôi đầy đáng thương.
“Chị Thanh Thanh, em cũng là vì tốt cho chị thôi mà, em biết chị thích anh Thừa An, nên mới nghĩ em đi rồi hai người có thể ở bên nhau.”
Tôi không muốn phí lời vô ích, lập tức lao đến trước mặt Bạch Hi, trực tiếp giật lấy giấy báo trúng tuyển về.
Đang định cất kỹ ngay lập tức, một tiếng quát lớn từ xa vọng lại.
“Các con đang làm ầm ĩ cái gì đấy?!”
Chương 4
Tôi thấy bố tôi, như vớ được cọng rơm cứu mạng, vừa lau nước mắt vừa mở miệng.
“Bố à, Đoàn Thừa An bắt con đưa giấy báo trúng tuyển cho Bạch Hi, mới chịu cưới con, con không muốn gả nữa, con muốn đi học!”
Dù sao thì bây giờ Đoàn Thừa An và Bạch Hi cũng chỉ là hai đứa trẻ con, thấy người lớn tuổi hơn đương nhiên vẫn theo bản năng mà sợ hãi.
Đoàn Thừa An có chút lắp bắp giải thích.
“Bác à, cháu chỉ là quá muốn cưới Thanh Thanh thôi, nếu Thanh Thanh đi học đại học xa cháu quá, cháu không yên tâm….”
Bố tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cho tôi thêm dũng khí lớn lao.
Ngay lúc tôi tưởng rằng bố tôi sẽ quở trách bọn họ, ông lại cầm lấy giấy báo trúng tuyển của tôi đặt vào tay Đoàn Thừa An.
“Con là một đứa trẻ tốt, giao con gái cho con bố rất yên tâm.”
“Thanh Thanh này, đừng làm ầm ĩ nữa, con gái con đứa học hành cũng là để tìm một nơi nương tựa tốt thôi mà. Nghe lời bố, đừng để đàn ông của mình mất mặt.”
Đoàn Thừa An mừng rỡ nhìn giấy báo trúng tuyển của tôi, còn tôi thì c.h.ế.t lặng như bị sét đánh giữa trời quang.
Mãi đến khi Đoàn Thừa An đi rồi, ba tôi vỗ vai tôi, tôi mới hoàn hồn.
“Con bé ngốc này, vui quá hóa ngẩn rồi hả? Ngoan ngoãn ở nhà chờ ngày lên xe hoa đi con, ba liều cái mạng già này cũng lo cho con của hồi môn thật tử tế!”
“Thanh Thanh nhà mình số khổ, từ nhỏ đã mất mẹ, giờ cuối cùng cũng đến ngày được hưởng phúc rồi, ba vui, ba vui lắm!”