TRỌNG SINH 1977, XÉ BỎ GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-03-13 21:16:37
Lượt xem: 1,054

Trở lại năm 1977, tôi cố tình xé nát tờ giấy báo trúng tuyển đại học, quyết định ở lại làng quê chăn bò nuôi lợn, cam tâm làm một cô gái thôn quê chân lấm tay bùn.

Bởi vì kiếp trước, ngay khi tôi vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học đợt 1, vị hôn phu, đồng thời cũng là đoàn trưởng Đoàn Thừa An bỗng nhiên mắc bệnh nan y.

Anh ấy khóc lóc van xin tôi bán suất học đại học cho Bạch Hi - người bạn thanh mai trúc mã của anh để lấy tiền chữa bệnh.

“Thanh Thanh, em còn vô số cơ hội thi lại, nhưng anh… nhà anh còn có mẹ già, anh còn muốn cưới em, cứu anh một lần được không?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Vì tình nghĩa bao năm, tôi đành lòng đồng ý. Ngày cưới, anh ấy nhìn tôi tha thiết, hứa hẹn sẽ yêu thương tôi trọn đời.

Nhưng sau đó, vì lý tưởng bảo vệ đất nước, anh ấy luôn đặt chữ trung nghĩa lên hàng đầu, để mặc tôi ở nhà chăm sóc con cái, dần dà mài mòn ý chí học hành của tôi, khiến tôi sống một cuộc đời uổng phí.

Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cầu xin anh ấy và các con đưa tiễn tôi lần cuối.

Thế nhưng, Đoàn Thừa An lại hất tay tôi ra, nhất quyết đưa các con đến dự buổi họp báo nghiên cứu khoa học của Bạch Hi.

“Thanh Thanh, năm đó nếu không phải Hi Hi muốn đi học đại học, anh cũng sẽ không giả bệnh để cưới em vì một suất học đại học đâu. Sáu mươi năm nay anh vẫn luôn sống trong sự dằn vặt, bây giờ, em hãy buông tha cho anh đi!”

Qua cuộc điện thoại lạnh lùng, các con tôi cũng lên tiếng chỉ trích tôi.

“Mẹ, năm đó mẹ nên tác thành cho bố và dì Bạch, nếu không phải vì mẹ, họ đã sớm được ở bên nhau rồi. Con thật xấu hổ vì mẹ, mẹ đã phá hỏng tình yêu của một nhà khoa học vĩ đại như vậy. Chúng con phải thay mẹ cầu xin sự tha thứ của dì Bạch.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi hoàn toàn ch lặng. Hóa ra cả cuộc đời tôi chỉ là một trò hề, tất cả mọi chuyện đều chỉ vì lá thư thông báo trúng tuyển của tôi!

Được sống lại, tôi trở về cái ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, cũng là ngày Đoàn Thừa An khóc lóc cầu xin tôi cứu anh ấy.

——

01.

“Thanh Thanh! Anh không muốn ch… cầu xin em lấy giấy báo nhập học ra cứu anh một mạng!”

Đoàn Thừa An hơi cúi người ghé sát tai tôi nỉ non, hai bàn tay to lớn lại mạnh mẽ kẹp chặt cánh tay tôi lắc không ngừng.

Tôi bị đau khẽ kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn Đoàn Thừa An trẻ trung, lúc này mới ý thức được mình đã trùng sinh.

“Thanh Thanh, anh biết việc này rất khó xử với em, nhưng em có thể thi đại học lại nhiều lần, còn anh… anh còn chưa muốn ch, cũng không thể ch được!”

“Nếu anh ch đi, ai sẽ bảo vệ em? Lời hứa cưới em anh còn chưa thực hiện được, anh còn muốn cùng em nuôi dạy các con, nếu cứ thế này mà ch đi, anh thật sự không cam lòng.”

“Haizz, thôi vậy, nếu em nhất quyết muốn đi học, anh… anh tự sinh tự diệt vậy, nhưng mà Thanh Thanh… chúng ta quen biết nhau mười tám năm, em nỡ lòng nào sao?”

Chưa đợi tôi trả lời, Đoàn Thừa An đã rưng rưng nước mắt nhìn tôi, giả vờ đáng thương như thể bị tôi từ chối, chuẩn bị rời đi vậy.

Kiếp trước, vào ngày tôi nhận được giấy báo nhập học, Đoàn Thừa An đã nói với tôi những lời y hệt như bây giờ.

Năm đó, vì nể tình quen biết Đoàn Thừa An nhiều năm, nên tôi đành nuốt nước mắt từ bỏ tương lai, bất đắc dĩ đồng ý lời cầu xin của anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-1977-xe-bo-giay-bao-trung-tuyen/chuong-1.html.]

Sau khi Đoàn Thừa An bình phục, việc đầu tiên anh ấy làm chính là cưới tôi về nhà.

Trong hôn lễ, anh ấy quỳ gối thề với tôi: “Thanh Thanh, em cứu anh một mạng, anh sẽ dùng cả đời còn lại để báo đáp em, anh sẽ hết lòng ủng hộ những việc em thích, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”

Một năm sau khi kết hôn, tôi vẫn bận rộn với việc học, nhưng khi tôi chuẩn bị thi lại đại học, Đoàn Thừa Anlại hết lời năn nỉ tôi sinh con.

Anh ấy nói mẹ mình bị bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất của bà là được nhìn thấy cháu nội, anh ấy quỳ xuống cầu xin tôi, cuối cùng tôi đã mềm lòng nhượng bộ.

Nhưng sau khi sinh con, con nhỏ gào khóc đòi ăn, mẹ của Đoàn Thừa An thì bệnh nặng, tôi chỉ có thể nén lòng, lần lữa việc thi đại học hết lần này đến lần khác, cho đến khi hoàn toàn không còn tâm trí học hành nữa.

Nhìn Bạch Hi cầm giấy báo nhập học của tôi, chiếm lấy cuộc đời đáng lẽ nên thuộc về tôi, tôi đành đặt tất cả hy vọng vào con cái.

Tôi không ngại vất vả, dốc lòng nuôi dạy cho Đoàn Thừa An một cặp gạo nếp gạo tẻ ưu tú.

Nhưng nhiều năm sau, khi tôi nằm trên giường bệnh, hai đứa nó lại vì vội vàng đến buổi công bố nghiên cứu khoa học của Bạch Hi mà không chút do dự rút ống thở cứu mạng của tôi.

“Mẹ, mẹ sắp ch rồi thì đừng làm phiền chúng con nữa, dì Bạch có học vấn và bằng cấp xuất sắc, có thể đưa chúng con đến những nơi cao hơn, mẹ chỉ là một bà thím già quê mùa, chỉ làm chúng con càng thêm xấu hổ mà thôi.”

“Nếu không phải vì mẹ, bố đã sớm ở bên dì Bạch rồi, mẹ đã phá hỏng một câu chuyện tình huyền thoại như vậy, mẹ không thấy áy náy sao? Mẹ nên dùng cái ch của mình để chuộc lỗi với dì Bạch đi.”

Tôi run rẩy nắm lấy tay Đoàn Thừa An, muốn anh ấy cứu tôi một mạng, nhưng anh ấy lại lạnh lùng hất tay tôi ra.

“Anh đã dùng 60 năm cuộc đời để bù đắp cho em, đã đủ để trả cho em cái giấy báo nhập học đó rồi, anh thật sự không yêu em, xin em hãy buông tha cho anh được không?”

Cả cuộc đời tôi vất vả ngược xuôi giống như một trò đùa, đến lúc sắp ch lại rơi vào cảnh bị ruồng bỏ.

Tất cả đều là vì tôi đã nhẹ dạ cả tin lời nói dối của người đàn ông trước mặt này, bây giờ sống lại một đời, tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm giống như năm đó nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn Đoàn Thừa An, lạnh lùng nói: “Chỉ có giấy báo nhập học mới có thể cứu mạng anh sao? Tiếc là thứ đó tôi đã xé nát từ lâu rồi.”

02.

“Xé rồi! Sao em có thể xé được! Em đang đùa anh đúng không!”

Những lời của tôi khiến Đoàn Thừa An quên cả khóc, anh ấy lao đến túm lấy cổ tay tôi.

Tôi đau điếng, hất mạnh tay Đoàn Thừa An ra.

Anh ấy sững người tại chỗ, không thể tin nổi tôi lại chủ động phản kháng sự đụng chạm của anh ấy.

Trước đây, tôi chỉ hận không thể ngày nào cũng dính lấy anh ấy.

Tiếc là bây giờ tôi đã trùng sinh, chỉ muốn tránh Đoàn Thừa An càng xa càng tốt mà thôi.

“Tôi không muốn học nữa nên tiện tay xé giấy báo nhập học rồi. Sau này tôi sẽ ở lại quê nuôi lợn, không cứu được mạng anh, thật xin lỗi.”

Tôi không muốn giải thích nhiều với Đoàn Thừa An, chỉ tùy tiện bịa ra một cái cớ rồi vội vàng rời đi.

Vì trời đã muộn, anh ấy sợ hàng xóm dị nghị nên cũng không dám đuổi theo.

Loading...