Chỗ ta chọn cách xa tít tắp vườn tường vi, chỉ sợ ruộng nước của ngài một ngày đẹp trời nào đó lấn chiếm mất mảnh vườn yêu quý.
Dĩ nhiên, xa vườn tường vi cũng đồng nghĩa với việc xa luôn nhà chính của Đông Cung. Ta cứ ngỡ ngài sẽ cằn nhằn đôi chút, ai dè Mộ Dung Tín chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cắm cúi dọn dẹp, xới đất, san phẳng rồi dẫn nước.
Hơn nửa tháng nữa lại trôi qua, mảnh đất ấy đã được chúng ta cải tạo thành khoảnh ruộng nước rộng chừng nửa mẫu.
Ta lại tò mò: "Thái tử vẫn muốn trồng lúa gạo ư, gạo với mì trong Đông Cung đủ cho chúng ta ăn cả năm rồi mà."
Ngài ngồi xuống cạnh ta, ngắm nhìn khoảnh ruộng nước phẳng lặng, ẩm ướt trước mặt, đáp: "Gạo mới bao giờ cũng ngon hơn."
Ngừng một lát, ngài lại nói: "Quan nông ở Kim Lăng từng dâng lên giống lúa chín sớm, hạt gạo hơi hồng, thon dài, hương thơm ngào ngạt mà vị lại đậm đà. Trước khi bị phế, ta đã cùng Đại Tư Nông bàn bạc việc xây dựng Phong Trạch Viên ở ngoại thành kinh đô để trồng thử nghiệm giống lúa này, nghiên cứu thời gian, cách thức gieo trồng, cố gắng tạo ra giống lúa chịu rét.
"Nếu thành công, có thể nhân rộng việc trồng lúa gạo ở các vùng lân cận kinh đô, đó là một việc lớn lợi quốc lợi dân."
Lòng ta xao xuyến: "Nhưng dù ngài có thành công, e rằng cũng chẳng thể dựa vào công lao này mà thoát cảnh tù đày."
Những lời thẳng thắn hơn ta không dám nói ra, đám huynh đệ của ngài đang mải mê tranh giành chiếc ghế rồng kia, ai ngồi lên được kẻ đó sẽ có tất cả. Ngài, một kẻ thất bại bị đá văng khỏi bàn cờ, lại bận bịu với chuyện nông tang, dẫu có thành công cũng chỉ là làm nền cho kẻ khác hưởng lợi mà thôi.
Sắc mặt ngài vẫn không đổi: "Ta vốn cũng nghĩ vậy, nhưng sau này..."
Ngài nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch: "Ngươi đã cho ta biết, thực ra dù ở hoàn cảnh nào, có lẽ dân thường chỉ quan tâm đến việc có đủ ăn hay không mà thôi.
"Nếu không gặp phải nạn đói, cha mẹ ngươi đã không qua đời, nhà cậu ngươi cũng sẽ không bán em đi.
"Giống lúa chín sớm này nếu thành công, chắc hẳn sẽ bớt đi những cảnh sinh ly tử biệt, những bi kịch gia đình."
Ánh mắt ta khẽ động: "Sao ngài biết?"
Ngài thở dài: "Tính toán thời gian, năm ngươi lên ba, đúng vào năm có đợt đại nạn đói Vĩnh Viêm. Năm lên tám, lại trúng năm mất mùa ở Bắc Địa."
6
Gieo trồng xong xuôi cả ruộng khô lẫn ruộng nước, chúng ta lại được nhàn rỗi, thỉnh thoảng ra đồng nhổ cỏ, bắt sâu.
Đông Cung nằm ở nơi sầm uất náo nhiệt nhất kinh thành, nhưng vì chỉ có hai chúng ta bị giam lỏng, không ai thăm hỏi, nên lại có cái thú điền viên ẩn dật, tình cảm cũng tốt dần lên một chút.
Rảnh rỗi không có gì làm, Mộ Dung Tín dạy ta viết chữ.
"Sớm ra đồng dọn cỏ, tối mịt về nhà viết chữ."
Ta nắn nót từng nét, thực ra ta biết chữ, cũng biết viết, chỉ là viết không đẹp thôi.
Chữ của ngài lại cực đẹp, nét bút mạnh mẽ, phóng khoáng, khí phách hiên ngang.
Ngài tự tay viết một tập giấy mẫu cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-lua-o-dong-cung/chuong-5.html.]
Ta viết được vài nét rồi vứt bút, thấy chán òm.
Ngài nhíu mày, thấy ta không có hứng thú nên cũng không ép, bảo ta thay đồ rồi dựa vào hòn non bộ, còn ngài thì vẽ cho ta.
Nắng xuân ấm áp, ta dựa vào hòn non bộ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trời đã xế chiều, dụi mắt rồi lon ton chạy lại xem tranh.
Mộ Dung Tín bỗng đỏ bừng mặt, vội cuộn tờ giấy tuyên thành lại giấu sau lưng.
Ta càng tò mò hơn, nhào sang trái, nhân lúc ngài xoay người thì nhanh như cắt vòng sang phải, giật lấy cuộn giấy rồi chạy biến.
Mộ Dung Tín trấn tĩnh lại, cười như không cười: "Ra tay cũng lẹ quá nhỉ."
Ta cứng người, rồi cười toe toét với ngài: "Giương đông kích tây thôi ạ, Thái tử quá khen."
Nói rồi, ta mở tờ giấy tuyên nhàu nhĩ ra, thấy ngài vẽ vời nguệch ngoạc, người trong tranh chẳng ra hình thù gì.
Ta phì cười: "Thần thiếp còn tưởng Thái tử không gì không làm được, hóa ra tài vẽ vời..."
Ta lắc đầu: "Cái này không thể nói là không giỏi được."
Mộ Dung Tín lườm ta một cái, nói: "Ta vẽ không có khiếu, nhưng vẫn còn cứu vãn được, chứ tài nấu nướng của nàng thì hết thuốc chữa rồi."
Ta nhướng mày, chẳng thèm chấp.
Không biết nấu thì thôi vậy, ai bảo số ta may mắn, phế thái tử sống nương tựa cùng mình tuy từ nhỏ được nuông chiều nhưng lại biết nấu cơm.
Có điều ngài chỉ biết làm mì, ta ăn đến sắp ói tới nơi rồi.
Nói đến đây, ngài cũng nhớ ra đã đến giờ cơm, thu dọn bút mực giấy硯, rồi bảo ta: "Đi thôi, đến nhà bếp nhỏ."
Ta xua tay lia lịa: "Hôm nay không ăn mì nữa đâu."
Ngài lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao thế, Hoa đại đầu bếp định trổ tài à?"
Ta lắc đầu, kéo tay ngài đi về phía cái lỗ chó ở góc Tây Bắc Đông Cung.
Ngài nhìn chằm chằm vào cái lỗ chó, sa sầm mặt: "Nàng dám tự ý ra khỏi phế cung, không muốn sống nữa à?"
"Đâu có," ta cười cười, "ngài đợi nhé."
?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!