Ngay đó, lôi đến một nơi, ném một vật gì đó. Nước lạnh thấu xương nhấn chìm , cơn đau như lửa đốt bùng phát từ vô vết thương!
Vị cay xộc mũi họng, ho sặc sụa dữ dội!
đau đớn đến mức gần như nghẹt thở, trong tầm mờ mịt, bóng dáng Liễu Như Vân xuất hiện bên cạnh chiếc thùng.
Hắn từ cao, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: "Ta đối đãi với ngươi tệ, ban cho ngươi ân sủng, vì ngươi bỏ trốn?"
Trạm Én Đêm
"Khụ... khụ..." mở miệng, nhưng chỉ sặc một ngụm m.á.u cay nóng.
Hắn thong thả : "Gia quy ghi rõ: giờ giới nghiêm, thất sự cho phép của , tự tiện rời khỏi phòng ngủ nửa bước."
Bỗng nhiên, cúi , bóp chặt cằm , "Xem ngươi vẫn hiểu hết quy tắc của Nữ Đức Học Viện. Có lẽ nên về... học cho kỹ càng?"
Đôi mắt trống rỗng của Dương Thư khi c.h.ế.t đột nhiên xẹt qua tâm trí . Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo lập tức lấn át cơn đau cơ thể. thể Nữ Đức Học Viện! Sẽ c.h.ế.t mất!
Bản năng cầu sinh nhấn chìm tất cả, "Không! Gia chủ... Chủ nhân! Ta hề trốn!" cố gắng ngẩng đầu lên, cảm giác nghẹt thở khiến kìm há miệng hít thở dốc: "Là tên tùy tùng đó! Hắn dụ dỗ , mê hoặc ! Nói rằng nữ nhân như nên giam cầm ở đây... Ta chỉ là nhất thời hồ đồ thôi Gia chủ!"
năng lộn xộn, vì tự bảo vệ , chỉ thể điên cuồng trút hết tội lên đầu Trần Y.
… rõ, thực chất chuyện xảy tối nay đều là một màn kịch do bọn họ dàn dựng.
Sao Gia chủ trùng hợp miễn thị tẩm đúng đêm nay? Sao chỉ cầu xin một chút, Trần Y chịu mạo hiểm cứu ngoài?
Tuy nhiên, nếu đây là một vở kịch, ắt kịch bản.
Bọn họ đương nhiên thấy sống những ngày bình lặng, luôn cần chút kích thích mới . Đã diễn, sẽ diễn cho trọn vẹn!
Phải cho bọn họ thấy, là một kẻ vô dụng sẵn sàng vứt bỏ thứ để sống!
thể đùa bỡn, thể sỉ nhục, thể phản bội ân nhân, thể… Diễn thêm nhiều màn kịch mua vui cho họ.
Quả nhiên, ngón tay Liễu Như Vân đang bóp cằm khựng .
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Trần Y bước , thèm lấy một cái, thẳng đến hành lễ với Liễu Như Vân, "Bẩm Gia chủ!" Giọng lạnh lùng đến tột cùng: "Nô tì hành vi bất chính, theo ý tiểu nhân, vẫn cần giáo hóa thêm."
Hừ, mới đó kịp chờ đợi để hãm hại , tên đàn ông thật độc ác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tron-thoat-khoi-hoc-vien-nu-duc/chap-4.html.]
Liễu Như Vân nhướng mày: "Trần Y , tiểu nô tỳ còn tố cáo ngươi đấy, ngươi dụ dỗ, mê hoặc nàng ."
Trần Y nhạt: "Gia chủ tiểu nhân luôn một lòng trung thành, há là lời ngoài bừa mà thể ly gián ?"
Trong khoảnh khắc, căn phòng yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ còn tiếng rên rỉ nghẹn của thỉnh thoảng vang lên.
Một lát , Liễu Như Vân đột nhiên mở lời: "Thôi . Vậy để nghĩ xem, nên giáo hóa nàng như thế nào."
"Cứ để nàng ngâm tiếp , ngày mai mới cho phép nàng ngoài." Dứt lời, Liễu Như Vân xoay rời .
Trần Y lúc mới tiến gần. Hắn cúi xuống, thở ấm áp phả tai , dùng giọng cực kỳ khẽ mà chỉ hai thể thấy, nhanh, "Không biến thành một đống thịt nát thì lời , bây giờ, chỉ mới thể cứu cô nương!"
7.
Đợi đến khi bốn phía còn tai mắt nào, Trần Y kéo khỏi chiếc thùng nước.
sấp nền đá lạnh lẽo, trông như một con cá sắp c.h.ế.t. Hắn mang t.h.u.ố.c trị thương đến, động tác nhẹ nhàng bôi lên các vết thương cho .
"Còn đau ?" Hắn hỏi.
hít một lạnh, kéo một nụ lạnh lùng: "Giả bộ gì?"
Tay khựng .
nghiêng đầu, thẳng : "Chẳng lẽ là cố ý tiết lộ tin tức hãm hại bắt ? lầm tưởng là . Các như rốt cuộc ý nghĩa gì? Chẳng lẽ sợ sự việc bại lộ, cảnh sát tóm gọn hết thảy các tù ?"
Hắn im lặng, tiếp tục bôi thuốc.
càng nghĩ càng giận: "Liễu Như Vân rốt cuộc là ai? và hề thù oán, tại đối xử với như ?"
Hắn im lặng lâu, lâu đến mức tưởng sẽ trả lời, "Một gã phú nhị đại (con trai của nhà giàu địa vị) giàu vô cùng rảnh rỗi." Cuối cùng cũng mở miệng, giọng khẽ: "Nghe , thích tiểu thuyết trọng nam khinh nữ, nên bỏ tiền khổng lồ để xây dựng nên nơi ... Chúng đều là diễn viên thuê về."
" g.i.ế.c , g.i.ế.c ! Các cứ thế phục tùng ?? Các sợ tù ?!"
Trần Y suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Thế lực lưng lớn, lớn đến mức một bình thường như căn bản thể nào thấu. Những trướng , một là tận trung tuyệt đối với , hai là giống như , những lý do buộc thuận theo."
kinh ngạc phẫn nộ. Cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng như một con rắn.