Trời Sinh Nổi Loạn - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-12-26 13:16:17
Lượt xem: 32

1.

 

là do bố nhặt khi thu mua phế liệu. Cũng là ông nuôi lớn lên bằng nghề thu phế liệu.

Giống như Tiểu Hoa, Đại Bạch, Vượng Tài trong nhà, cũng là nhà của ông.

Nghe ông khoác lác thì hồi đầu những năm 2000, ông vẫn là một ấm vô lo vô nghĩ. Chỉ là chí lớn, đang đường kế thừa gia sản thì rẽ ngang cứu ch.ó hoang. Từ đó là đầu nữa.

Năm gia đình phá sản, ông dùng tiền cuối cùng thuê một xưởng phế liệu. Vừa thu phế liệu, nuôi ch.ó, cuộc sống coi như tạm .

Cho đến một ngày đông nọ, tuyết rơi trắng xóa. Có vứt một thùng carton cửa xưởng.

Như khi, ông tưởng đó là ch.ó con bỏ rơi.

Khoảnh khắc mở thùng , ông thấy tiếng yếu ớt.

Chó cứu, càng cứu.

Từ mùa đông đó trở , cuộc sống thắt lưng buộc bụng mà sống.

Năm bố mới hai mươi hai tuổi, vẫn thấy khổ. Một lòng một nuôi thành công chúa nhỏ.

sai ở khâu nào. ôm b.úp bê, lật tung bàn đ.á.n.h bài ngoài đầu hẻm. 

Mặc váy công chúa, dùng bùn trét kín cửa sổ nhà hàng xóm.

Cài kẹp tóc màu hồng, đ.á.n.h cho đám thu tiền bảo kê trong trường lóc.

Hổ xuống đồng bằng thì ch.ó cũng dám khinh. Loại như bố , từ thiếu gia rơi xuống cảnh nghèo, thế nào cũng châm chọc. 

Gặp mấy kẻ như , chuyên canh nửa đêm ném pháo nổ sân nhà họ. Mà là pháo gói giấy hồng.

Lặp lặp nửa tháng trời, đến khi chịu nổi, tới nhà xin , mới chịu dừng tay.

Sau lên cấp ba. Mùa hè ký túc xá cứ đến nửa đêm là cúp điện, nóng đến mức cả phòng rên rỉ.

Sáng dậy tóc ai cũng như gội đầu xong. Có thư góp ý hòm thư hiệu trưởng… bên ngoài camera, bên trong là máy hủy giấy.

Buổi chào cờ sáng thứ Hai, treo bộ tóc giả của hiệu trưởng lên cột cờ. Lúc ông hồn thì tóc giả kéo lên tới đỉnh .

Từ đó nổi danh chỉ một trận, còn trường cấp ba nào dám nhận nữa.

cũng chẳng bận tâm, đeo găng cao su bắt đầu phân loại đống phế liệu mới trong nhà.

“Không bố, con vốn học sinh giỏi.”

“Không ! Con vẫn thi đại học!” Bố chấp niệm với chuyện lên đại học.

Ông tin chắc đại học thể đổi đời.

Ví dụ như bạn cùng bàn hồi tiểu học của ông, một thằng nghèo kiết xác, nghiệp đại học xong thì mở công ty.

Lúc bố còn lơ ngơ chẳng hiểu gì, mua luôn cả nhà ông .

Bố đỏ hoe mắt, lôi từ trong ngăn kéo một tờ giấy khen, vuốt vuốt lâu.

“Con là đứa đầu tiên của nhà họ Triển giấy khen, kiểu gì cũng học.”

tò mò ghé .

Trên tờ giấy khen đỏ ch.ói, mấy chữ mạ vàng nổi bật: “Chiến sĩ vệ sinh tiêu biểu mẫu giáo.”

…Khỉ thật.

rảnh đùa với ông nữa .

2.

 

Bố chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng tìm một trường cấp ba quý tộc. Học phí cao ngất, ông nghiến răng vẫn cho học.

“Con thật sự kiểu học hành.”

“Bố mặc kệ, trường chắc chắn cách.”

bất lực, tiền đóng , chỉ còn cách theo sắp xếp.

Trước ngày nhập học, bố lải nhải ngừng: “Tiểu tổ tông , mấy chuyện con gây đây chẳng là gì so với đám . Chọc một đứa thôi là nhà xong đời.”

“Con cứ hòa thuận với họ là … thôi…” Nói đến đây ông lắc đầu: “Hơi khó con . Con nhớ kỹ, đừng xen chuyện khác là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/troi-sinh-noi-loan-pkif/phan-1.html.]

Lần đầu thành phố học xa, hai bố con , những lâu năm nội thành, đ.á.n.h giá thấp sức mạnh của giờ cao điểm.

Cao tốc tắc nghẽn kín như nêm.

Đến trường thì qua hơn nửa tiết.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

đeo cặp, chạy bạt mạng trong khuôn viên. Bên cạnh một nam sinh xe lăn cũng đang vội.

Xe lăn là loại chạy điện, chỉ điều tốc độ chậm. Chẳng nghĩ nhiều, đẩy luôn chạy về phía .

Người việc thích màu.

Gió ù ù bên tai, ngẩng cao đầu hỏi: “Bạn học, bạn tới tòa nhà nào?”

Cậu con trai xe lăn nghiến răng nghiến lợi: “ về nhà.”

3.

khựng , theo phản xạ đ.á.n.h lái sang trái, giảm tốc.

Xe thì dừng . thì giây hất văng ngoài.

“Á á á á, bạn học, xin xin !” vội vàng kéo từ đất dậy.

Không cẩn thận, dùng lực mạnh.

“Rắc” một tiếng giòn tan vang lên từ cánh tay.

Cậu con trai đau đến mức chuyện cũng run: “Cô… cô đừng động nữa…”

Đau thế , coi như ngựa c.h.ế.t chữa ngựa sống !

như khi ôm ch.ó con, vòng tay từ phía ôm lấy . Xác định cả dựa hẳn , hai tay đỡ lấy khuỷu tay .

“Cô định gì?!”

“Tin , sẽ đau, cố nhịn chút.” 

nâng khuỷu tay lên cao nhất, nhịn khẽ rên lên một tiếng.

Ngay đó là mấy tiếng “rắc” liên tiếp… xương nắn .

bảo tin mà, bình thường vẫn thế cho mấy con ch.ó con.”

Nghe thế nào cũng giống c.h.ử.i .

Cậu con trai ngước mắt trừng , ánh mắt u ám.

“Thật xin nhé bạn học, bế bạn lên…”

xổm xuống, luồn tay khoeo chân , bế ngang lên luôn.

Chân đột ngột rời khỏi mặt đất, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ .

Mùi bạc hà pha chút đắng tràn đầy l.ồ.ng n.g.ự.c.

Nói gì thì , cao ráo chân dài thế mà bế lên khá nhẹ.

Sợ khó chịu, điều chỉnh tư thế, khẽ lắc một chút.

Hơi thở lập tức gấp gáp, trong lòng bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

“Thô lỗ! Cô rốt cuộc lễ nghĩa hả?!”

Trước sức mạnh tuyệt đối, với , chẳng khác gì hổ và mèo con.

Khóe mắt đỏ lên, đôi mắt đào hoa xinh đầy tức giận. Da trắng, mũi cao, môi mỏng, cao chân dài. Mái tóc đen mềm rũ xuống bờ vai rộng.

nheo mắt, tim tự dưng xao động một chút.

Phải là… giờ từng thấy ai thế .

Cái thú vui xa trong lòng cứ gãi ngứa ngáy yên.

cố tình bộ hung dữ: “Còn động đậy nữa là ném ngoài đấy!”

Cậu lập tức ngoan ngoãn hẳn, mặc cho bế.

Chỉ còn cái miệng là vẫn cố cứng.

“Cô nhất đừng để cô là ai, thì cô c.h.ế.t chắc.”

liếc thẻ tên gắn đồng phục , nhe răng .

“Vậy khi c.h.ế.t, chịu trách nhiệm với nhé… Trần Hựu Kim.”

Loading...