TRỜI CAO TÁC HỢP - CHƯƠNG 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:41:40
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn Tiêu Thế Hoan vì lúc trước đã cãi nhau quá gay gắt với gia đình, không còn mặt mũi nào để quay về, nên một mình nuôi nấng Tiêu Ngọc ở huyện Thủy Vân.

Tiêu Ngọc rất giống chàng họa sĩ, Tiêu Thế Hoan vừa yêu vừa hận cậu ấy. Tinh thần của bà đã có vấn đề, lúc mê sảng thì đánh Tiêu Ngọc vì tưởng cậu là chàng họa sĩ, lúc tỉnh táo lại chìm trong sự tự trách.

Tình trạng của bà ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi Tiêu Ngọc chín tuổi, Tiêu Thế Hoan tự sát. Bà vốn định đưa Tiêu Ngọc đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.

Tiêu Thế Hoan bán chiếc nhẫn cưới, để Tiêu Ngọc mua chiếc ván trượt mà cậu đã ao ước từ lâu.

Hôm đó, Tiêu Ngọc ôm chiếc ván trượt mới mua vui vẻ suốt cả ngày, chơi ở ngoài đến tận tối mịt. Mãi đến khi trời bắt đầu mưa và sấm chớp, cậu mới về nhà.

Cửa bị khóa, cậu nghĩ mẹ đi làm ca đêm, còn mình thì quên mang chìa khóa. Tiêu Ngọc nhỏ bé ôm chiếc ván trượt yêu quý của mình co ro ở cửa, chỉ là trời quá lạnh, cậu định trèo qua cửa sổ vào nhà.

Nhưng vừa trèo lên bệ cửa sổ, bên ngoài sấm sét ầm ầm, ánh chớp lóe lên, trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy m.á.u lênh láng khắp nền nhà, và mẹ nằm gục trong vũng máu…

Khi Tiêu Duyệt gặp Tiêu Ngọc ở đồn cảnh sát, cậu bé im lặng đến lạ thường, không nói, không khóc cũng không quậy, chỉ run lên khi nhìn thấy màu đỏ.

Tiêu Duyệt đưa Tiêu Ngọc về thành phố C, đưa cậu đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng cậu cũng dần dần hồi phục. Chỉ là đến bây giờ, Tiêu Ngọc vẫn sợ sấm sét.

Bác sĩ tâm lý của Tiêu Ngọc cũng đến, là một phụ nữ trung niên.

"Ý cháu là, lúc đó Tiêu Ngọc đã đáp lại cháu, nên cháu mới tìm thấy cậu ấy." Bác sĩ tâm lý hỏi.

Tôi nhớ lại, đúng là như vậy.

Bà mỉm cười: "Trong những cơn giông bão trước đây, Tiêu Ngọc sẽ rơi vào cơn ác mộng đó, toàn thân cậu ấy như bị phong bế ngũ quan, không ai có thể đánh thức cậu ấy được. Có vẻ như, tình yêu quả thực có sức mạnh đặc biệt."

Tiêu Ngọc vẫn đang ngủ, tôi ở trong phòng bệnh trông cậu ấy. Áo khoác của Tiêu Ngọc được cởi ra treo ở một bên, tôi định lát nữa sẽ mang ra tiệm giặt khô cho cậu ấy.

Nhấc lên lắc hai cái, lại rơi ra một cuốn sổ nhỏ. Trang đầu tiên viết: Về Nhan Nhan

(1) Nghe lời Nhan Nhan

(2) Kiếm thật nhiều tiền cho Nhan Nhan

(3) Nhan Nhan thích màu tím

(4) Nhan Nhan thích Sesshomaru

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

(5) Sữa đậu nành và quẩy là món khoái khẩu của Nhan Nhan

(32) Bất cứ lúc nào, cũng phải đáp lại Nhan Nhan

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/troi-cao-tac-hop/chuong-7.html.]

Lật đến trang này, tôi bỗng thấy cay cay khóe mắt. Hóa ra Tiêu Ngọc vẫn luôn giữ lời hứa với tôi, mặc dù, có những lời hứa tôi không hề hay biết.

Lật đến tận mấy trang cuối cùng, trên đó chi chít toàn chữ "Nhan Nhan". Nhiều đến mức tôi gần như không còn nhận ra chữ này nữa.

Những nét chữ đậm nhạt như thay cậu ấy nói: Trong những khoảng thời gian không gặp em, anh đều rất nhớ em.

Mấy trang sau của cuốn sổ đều trống trơn, nhưng trang cuối cùng lại có chữ viết: Nhan Nhan quên mình rồi. Nhưng không sao, vậy thì làm quen lại từ đầu thôi. Lần sau gặp lại cô ấy, nhất định mình phải nói: "Chào Nhan Nhan, tôi là Tiêu Ngọc. Tôi rất thích em."

Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, tôi quên cậu ấy rồi?

Lúc trước nghe dì Tiêu nói về huyện Thủy Vân và ván trượt, ký ức của tôi đã có chút hồi phục, bây giờ nhìn thấy những dòng chữ này, tôi mới hoàn toàn nhớ ra.

Tôi và Tiêu Ngọc, hình như đã quen biết từ rất lâu rồi.

Tôi học vẽ tranh thủy mặc từ một bậc thầy. Nhưng sư phụ gần như đã lui về ở ẩn, tôi coi như là đệ tử cuối cùng của bà.

Mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, tôi đều đến huyện Thủy Vân ở một thời gian ngắn để học vẽ với sư phụ.

Trong ký ức là một căn nhà tự xây, trước nhà là con đường nhựa mới làm, vẫn còn là đoạn đường bị phong tỏa, có rất nhiều đứa trẻ thích chơi ván trượt ở đoạn đường đó.

Lần đầu tiên gặp Tiêu Ngọc, cậu ấy ngồi ở xa xa, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn những đứa trẻ chơi ván trượt trên đường nhựa.

Lần thứ hai gặp Tiêu Ngọc, là một ngày mưa, cậu ấy đang lục thùng rác, nhặt lên chiếc ván trượt đã hỏng mà người ta vứt đi, mắt cậu ấy sáng lên, trông rất vui vẻ.

Lần thứ ba gặp Tiêu Ngọc, cậu ấy đã sửa xong chiếc ván trượt, vết nứt ở giữa được dán lại bằng băng dính và keo dán, bánh xe bị hỏng được thay bằng một cái khác. Mặc dù cái bánh xe đó không biết được lấy từ đâu ra, và nó to hơn ba bánh xe còn lại của ván trượt, khiến cho trông nó rất kỳ quặc.

Lần thứ tư gặp Tiêu Ngọc, cậu ấy đang bị mấy đứa trẻ đánh, chúng nói cậu ấy là kẻ trộm, đã ăn cắp ván trượt của chúng. Mặt Tiêu Ngọc đỏ bừng, cứ lặp đi lặp lại là mình nhặt được. Mấy đứa trẻ đó chỉ là bắt nạt cậu ấy, chiếc ván trượt mà cậu ấy sửa xong đã bị bẻ gãy làm đôi, bánh xe cũng bị tháo hết ra. Cậu ấy ngồi bên đường khóc, rất đau lòng.

Tôi cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền. Miễn là có thể dùng tiền để giải quyết, thì đó đều không phải là vấn đề.

Vì vậy, tôi đến cửa hàng mua một chiếc ván trượt mới toanh, trượt thẳng đến đoạn đường nhựa bị phong tỏa đó.

Tôi trượt bao lâu, Tiêu Ngọc nhìn bấy lâu.

Cuối cùng tôi hỏi cậu ấy: "Nhà em ở tòa nhà đằng kia phải không?"

Cậu ấy gật đầu. Tôi đưa ván trượt cho cậu ấy, nói: "Sau này, chị sẽ đến đây chơi ván trượt, chị gửi ván trượt ở chỗ em, khi nào chị muốn chơi thì chị sẽ đến lấy. Để đáp lại, em cũng có thể chơi ván trượt của chị."

"Được không?" tôi hỏi cậu ấy.

Tiêu Ngọc vội vàng gật đầu, như sợ tôi sẽ hối hận. Lúc đó tôi đang vội đi bắt xe buýt, nhét ván trượt cho cậu ấy rồi đi luôn.

Cậu ấy chạy theo tôi: "Chị tên gì?"

"Lương Nhan, nhan sắc."

Loading...