"Không phải em bảo anh phải chủ động sao?"
Trần Nam chớp mắt, một người lạnh lùng như vậy lại tỏ ra tủi thân.
Hơn nữa anh còn đỏ mắt, trông hoàn toàn khác với vẻ bình thường.
Thực ra đời sống vợ chồng của tôi và Trần Nam cũng khá hài hòa, tuy mỗi lần đều do tôi chủ động, nhưng anh cũng chưa từng từ chối.
Bị anh hôn như vậy, lại khiến tôi có chút lúng túng.
Lúc nãy đi dạo tôi cũng uống chút rượu.
Để tránh bị dục vọng làm mờ lý trí, tôi quyết định nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Tôi ngồi dậy với tay tắt đèn, vô tình chạm vào cơ bụng của Trần Nam, anh vội vàng kéo tay tôi sờ lên cơ bụng của anh.
"Em đã hơn một tháng không sờ rồi."
Trần Nam khẽ phàn nàn, kéo tay tôi sờ xuống dưới.
Tôi vội rút tay về: "Hôm nay anh bị làm sao vậy."
Trần Nam ngượng ngùng nhưng vẫn kiên quyết kéo tay tôi về phía người anh.
"Đừng bảo em thật sự muốn ly hôn với anh vì một thằng nhóc tóc vàng đấy chứ."
"Giáo sư Trần, anh không thích em, sao lại sợ ly hôn với em?"
Tôi thấy rất buồn cười, có phải vì người anh yêu vẫn còn ở nước ngoài, nên anh không muốn mất cái lốp xe dự phòng là tôi đây?
"Anh không sợ."
Đúng như tôi nghĩ, tôi biết anh không thể nào sợ được.
"Vì anh chắc chắn sẽ không ly hôn với em."
12
"Tại sao?"
Tôi hỏi anh, nhưng anh không nói gì.
"Sợ ảnh hưởng đến công việc, hay vì người anh yêu tạm thời chưa về được?"
Mặt Trần Nam đột nhiên đỏ lên, tôi biết ngay mà, người anh yêu vẫn luôn là cô sinh viên xinh đẹp kia.
"Trong lòng anh không có em, tại sao còn đồng ý kết hôn với em, làm lãng phí cả đời em."
Tôi thực sự không nhịn được nữa, gục xuống vai anh, cắn mạnh một cái.
Trần Nam đau đớn nhưng không kêu một tiếng, cho đến khi tôi nếm được vị tanh ngọt, mới buông ra.
"Dù sao cũng không thể ly hôn."
Trần Nam rất kiên quyết, tôi hỏi anh lý do, nhưng anh không nói được gì.
Tôi tức đến không biết phải làm sao, còn anh thì ôm chặt lấy tôi, ôm đến mức tôi gần như không thở được.
"Vậy ít nhất anh nói một lý do tại sao em không thể ly hôn với anh."
"Anh có thể."
Hơi ấm từ cơ thể Trần Nam đột nhiên áp sát vào người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-nhung-nam-90-toi-quyet-dinh-khong-om-hy-vong-ve-chong-nua/phan-7.html.]
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
"Anh sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của em, dù là tiền bạc hay bất cứ thứ gì khác. Em muốn gì cũng được, miễn là đừng ly hôn."
Đến lượt tôi đỏ mặt, làm vợ chồng với anh hai đời người rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói những lời như vậy.
Cũng là lần đầu tiên anh chủ động đến thế, hoàn toàn khác với trước đây chỉ biết cắm đầu làm việc.
Chúng tôi đã quá quen thuộc với nhau, tôi bị anh làm cho ngẩn ngơ một lúc.
Trần Nam mở to đôi mắt đỏ hoe, hỏi tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh không.
"Nhưng nếu em thích một người đàn ông khác thì sao?"
"Miễn là không ly hôn, thế nào cũng được."
Trần Nam vùi mặt vào hõm cổ tôi, thở ra từ từ.
"Đừng lạnh nhạt với anh."
Lúc này tôi mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh, mùi rượu Mao Đài thoang thoảng.
Trần Nam uống rượu rất kém, đêm tân hôn anh chỉ uống nửa ly, đã như sói đói gặp mồi.
Trong ký ức của tôi, chỉ có mỗi lần đó thôi, không lạ gì hôm nay anh cũng thế, thì ra là đã uống rượu.
Nhưng anh uống rượu vì cái gì, tức giận hay không cam tâm?
Tôi không hiểu.
Trần Nam nhanh chóng ngủ thiếp đi, tôi cũng có chút mệt mỏi sau cuộc vật lộn, nên ngủ luôn.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện Trần Nam vẫn còn ở bên cạnh.
Thật kỳ lạ, sao đột nhiên trường học của anh không bận rộn nữa.
Trần Nam thấy tôi tỉnh, lại lật người qua đè lên tôi.
"Chào em, có thể cho vào thêm một lần nữa không?"
Tôi rất muốn từ chối, nhưng đưa tay sờ trán anh, phát hiện anh không sốt.
Rượu đêm qua cũng đã tỉnh, nên bây giờ anh hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Nam. . . rất không bình thường.
Rõ ràng chẳng coi tôi ra gì, tại sao lại. . . ưm. . .
"Em có thể tập trung một chút không, Tiểu Nhu."
13
Trần Nam đột nhiên biến thành một người khác, tôi vẫn đi chơi như thường lệ, đôi khi còn dẫn theo con gái.
Anh vẫn đi làm mỗi ngày, nhưng tối về lại chạy theo tôi khắp nơi, đứng xa xa không nói gì, nhưng luôn đứng đó, giống như một bóng ma vậy.
Ban đêm trên giường, anh cũng dần dần phóng khoáng hơn, thỏa mãn tất cả nhu cầu của tôi.
Nhưng những thay đổi này không đủ để lay động tôi, tôi đã bàn bạc với Giang Bắc về việc thành lập ban nhạc, và đã thông báo với Trần Nam rằng tôi sẽ chuyển ra ngoài ở.
Nhưng tôi chưa kịp thu dọn xong hành lý, đã thấy một chiếc xe máy đậu trong sân.
Trần Nam đã đi xe đạp cả đời, kiếp trước ngay cả ô tô cũng chưa từng lái.
"Không phải em thích nó sao? Nên anh đã mua một chiếc. Sau này nếu em không muốn đi xe của Giang Bắc, cũng có thể đi xe của anh. Không cần thiết phải chuyển ra ngoài đâu."