Hầu tước đích thân ra lệnh, và vì tôi đã đồng ý nên tôi sẽ không trái lệnh.
Việc lấy phi tần rất náo nhiệt, không có gì sai trái.
Tất cả các phi tần đều đến xin ý kiến của ta.
Chỉ cần ta vẫn là vợ của Hầu gia, ngươi sẽ nhận được những gì ngươi đáng được hưởng. Quay về đi.
Nếu ta không phải là vợ của Hầu gia...
Bọn họ sẽ hiểu.
Chỉ cần Lý Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn, không nghĩ đến chuyện lật đổ ta, muốn làm gì thì làm. Nếu muốn thay thế ta, có rất nhiều người sẽ không đồng ý.
Cả đêm trong viện của phi tần mới náo loạn. Phải nói rằng Hầu gia vẫn khỏe mạnh cường tráng. Nguyện vọng trở thành góa phụ của ta phải đợi chắc sẽ khá lâu dài.
Phu nhân, Hầu gia đã mang Lý phi đến pha trà.
"Nhớ rót trà từ ấm trà, đừng làm cháy." Ta nhẹ giọng ra lệnh.
Phu nhân yên tâm, nô tỳ hiểu rồi.
Thiếp thất kính trà, ta đã uống mười mấy lần, kinh nghiệm đầy mình, cũng chẳng cần chuẩn bị gì.
Các di nương đã chờ sẵn từ sớm, thấy Hầu gia dắt Lý di nương vào, thần sắc mỗi người một vẻ.
Ghen ghét, đố kỵ, oán hận, không cam lòng.
Ta thản nhiên nhìn Lý Hiểu Nguyệt, hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu đỏ nước, bước đi chậm rãi, e lệ dựa vào Hầu gia.
Vân Hạ Tương Tư
Nghe nói đêm qua nàng ta ở trong viện đã thay một bộ hỷ phục đỏ thẫm, cùng Hầu gia bái đường, uống rượu hợp cẩn.
Ta không hiểu, bề ngoài làm thiếp cũng chẳng sao, vì sao trong lòng lại để ý những điều này? Chỉ là để lấy lòng nam nhân, khiến Hầu gia áy náy với nàng hay ta sao?
Hầu gia buông Lý Hiểu Nguyệt ra, đi đến trước mặt ta: "Phu nhân."
Hầu gia.
Hắn đưa tay về phía ta, ta giả vờ không thấy mà tránh đi.
Ta thấy hắn dơ bẩn.
Mỉm cười sai nha hoàn dâng trà, bảo Lý Hiểu Nguyệt kính trà, ta đưa cho Lý Hiểu Nguyệt lễ ra mắt, việc nạp thiếp xem như đã thành!
Ta thật sự không có ý định làm khó Lý Hiểu Nguyệt.
Ngay cả đệm quỳ cũng mềm mại dày dặn, nào ngờ nàng bưng chén trà từ khay nha hoàn đang bưng, giả vờ chân trái vấp chân phải, lại dẫm lên vạt áo chính mình, chén trà nghiêng đổ, nước trà hắt thẳng vào mặt ta.
Ta thật sự không ngờ, Lý Hiểu Nguyệt lại dám ra oai , phủ đầu ta như vậy.
Mẫu thân!
Phu nhân...
Phu nhân.
Tiếng thét kinh hãi vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-ve-co-dai-lam-hau-phu-nhan-uy-quyen/chuong-7.html.]
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Ta nhìn Lý Hiểu Nguyệt dịu dàng quỳ xuống, trong mắt mỉm cười, ngoài miệng lại giả nhân giả nghĩa: "Thật xin lỗi tỷ tỷ, nước trà quá nóng, ta không đứng vững, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với ta chứ..."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ta.
Ta nhìn Lý Hiểu Nguyệt một cái, rồi nhìn về phía Hầu gia đang trầm mặt, ta không nghĩ tới Hầu gia sẽ bênh vực ta, chỉ là muốn xem sắc mặt Hầu gia thế nào, ta mới quyết định xử trí Lý Hiểu Nguyệt ra sao.
Cẩn Du lại từ bên ngoài chạy vào, cầm lấy ấm trà trong khay của nha hoàn, đập mạnh lên đầu Lý Hiểu Nguyệt.
Dám nhục nhã mẫu thân ta!
Biến cố xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Nhanh đến mức Cẩn Du vừa khóc vừa kêu đau, tay Cẩn Du bị mảnh sứ cứa vào, m.á.u chảy ròng ròng.
Du Nhi!
Ta lo lắng như lửa đốt, vội vàng tiến lên nắm lấy tay Du Nhi
Mau, mau chuẩn bị nước sạch, lấy kim sang dược. Giọng ta có chút run rẩy.
Cẩn Du tựa vào lòng ta, khóc đến khàn cả giọng: "Mẫu thân, con đau, con đau quá."
Hầu gia tiến lên muốn xem tay Cẩn Du, bị Di Nhi phẫn nộ đẩy ra: "Người tránh ra, đừng chạm vào con, đều tại người, đều tại người, để cho ả ta nhục nhã mẫu thân, con hận phụ thân, con hận phụ thân."
Nếu nói một chén trà hắt vào mặt ta khiến ta mất hết mặt mũi.
Vậy thì lời của Cẩn Du như một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Tạ Quân Nam.
Hầu gia đứng c.h.ế.t chân tại chỗ, vẻ mặt khó tin, trong mắt tràn đầy đau đớn và áy náy.
Ta ôm Cẩn Du rời khỏi đại sảnh, di nương tất nhiên sẽ không ở lại, gọi người mang nước, lấy thuốc, mời thái y...
Thật nực cười, viện thủ Thái Y viện đang ở trong phủ, vậy mà còn phải mời thái y.
Hầu gia muốn đuổi theo, Lý Hiểu Nguyệt đầu đầy nước trà và mảnh vỡ, m.á.u trên mặt không ngừng chảy, đưa tay ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Tạ Quân Nam, khóc lóc thảm thiết: "Hầu gia, ngài phải làm chủ cho thiếp."
Hầu gia giật mạnh chân ra, đồng thời hung hăng đạp Lý Hiểu Nguyệt một cước.
Cước này hắn dùng toàn lực, lại đạp thẳng vào n.g.ự.c Lý Kiểu Nguyệt, lập tức đau đớn đến mặt mày tái mét, co rúm người lại.
Ưm, đau.
Lúc ta ôm Cẩn Du rời đi, vừa vặn thấy cảnh này.
Ta mím chặt môi, lòng như sóng cuộn biển gầm.
Đây chính là nam nhân, khi yêu ngươi có thể chẳng màng đến thể diện của thê tử, khi hận ngươi, cũng có thể một cước lấy đi nửa cái mạng của ngươi.
Ta càng thêm ghê tởm Tạ Quân Nam.
Hầu gia là kẻ gây ra tất cả, vậy mà vết thương, nỗi đau, nước mắt đều do người khác gánh chịu.
Nam nhân...
Hầu gia thật sự làm ô nhục hai chữ này.