Trở thành Diêm Quân, bảo vệ cô dâu nhỏ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-21 15:33:31
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Mấy ngày này, tôi luôn bày quầy trước cửa tiệm đồ cúng, Ngưu Phúc Sinh - con trai chủ tiệm áo cưới bên cạnh đã không hài lòng từ lâu.
Ngày đó, ông thường không có nhà, bố không mấy quan tâm tôi, tôi cũng không dám nói với ông, cứ thế bị đánh hoài.
Đến năm tôi 15 tuổi, mọi chuyện mới có chuyển biến tốt.
Năm 15 tuổi, tôi gặp một vụ hỏa hoạn rất kỳ lạ, lúc đó tôi đang đi xe buýt, trên xe rõ ràng có rất nhiều người, nhưng khi tôi được cứu, họ đều nói trên xe chỉ có mình tôi.
Một dì đi ngang qua còn hỏi tôi: "Con bé, sao lại ngồi xe tang vậy?"
Lúc này tôi mới quay lại nhìn chiếc xe buýt, quả nhiên là một chiếc xe tang.
Lúc đó trong cửa sổ đang cháy còn có một bà lão cười với tôi.
Tôi rùng mình.
Bà lão này lúc tôi lên xe đã đụng phải, lúc đó bà cũng cười với tôi như vậy.
Tôi rợn tóc gáy về nhà.
Về đến nhà, ông nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Rồi ông ôm chặt tôi. Trước đây ông hiếm khi ôm tôi, nhưng hôm đó, ông ôm tôi khóc gần nửa đêm, tôi đoán, ông cũng bị dọa sợ.
Sau đó, ông đưa cho tôi một lá bùa, bảo sau này mang theo bên mình.
Sau khi tôi mang bùa, không biết là vì bùa, hay vì chuyện lần đó.
Ông nói, đôi khi, gặp biến cố lớn cũng sẽ mở âm dương nhãn.
Dù sao sau đó, tôi có thể nhìn thấy ma.
Sau khi thấy được ma, tôi quen một ma che mặt.
Anh ta nói, sau này tôi sẽ sống thọ trăm tuổi, con cháu đầy nhà.
Lúc đó, tôi đã bị Ngưu Phúc Sinh chặn đánh đến khổ sở, chỉ vào vết thương trên tay tuyệt vọng nói với ma che mặt, giờ tôi ngày nào cũng bị đánh, sợ là không đợi được đến lúc sống thọ trăm tuổi, không sống được đến lúc con cháu đầy nhà.
Ma che mặt nhìn vết thương trên tay tôi, trong mắt đột nhiên lóe lên nhiều thương xót.
Tuy anh ta là ma, nhưng khoảnh khắc đó, trong mắt anh ta, tôi thấy sự thương xót của thần linh với người phàm, thần linh thương xót chúng sinh khổ đau, thương xót tôi.
Sau đó, ma che mặt đưa tay ra, không biết dùng phép thuật gì chữa thương cho tôi, cánh tay tôi nhanh chóng hết đau.
Anh ta lại nghiêm túc nói, sau này có anh bảo vệ em, nói xong liền biến mất.
Những năm này, tôi từng mong đợi gặp lại ma che mặt, nhưng suốt mười năm, anh ta không xuất hiện lại.
Tôi cũng không biết, anh ta còn ở không?
Nhưng sau lần đó, anh ta đi rồi, Ngưu Phúc Sinh bắt đầu xui xẻo, uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng, đi đường bằng vô cớ ngã, Ngưu Phúc Sinh dần hiểu ra, có vẻ là do hắn ở đây có vấn đề, sau đó, hắn tự dọn đi, không dám thường trú ở đây nữa.
Bây giờ, Ngưu Phúc Sinh về cưới vợ, nhìn ánh mắt hắn, có vẻ đã biết trước đây hắn xui xẻo là vì tôi.
Dù sao mấy lần này, ánh mắt hắn nhìn tôi rất kỳ lạ.
Không giống như sự độc ác và khinh miệt hồi nhỏ, mà là một sự độc địa, một kiểu như đã rình mò trong bóng tối rất lâu, khoảnh khắc tiếp theo sẽ xé toạc lớp da người trên người để xé xác tôi - ánh mắt của ác quỷ.
Nhưng tôi có thể thấy ma, trên người hắn lại không có ma.
Đến ngày thứ ba, lúc trời mờ sáng, Ngưu Phúc Sinh lại cầm một thanh sắt đến, vẫn là ánh mắt độc địa đó.
Tôi nhìn thanh sắt trong tay hắn, trong lòng căng thẳng.
Bây giờ trước cửa tiệm đồ cúng của ông là điểm mù camera, giờ này cũng không ai dậy, nếu hắn đánh tôi lúc này, tôi chỉ có thể chịu trận đòn độc này.
Tuy nhiên, trước đó tôi có thể chạy, chạy đến chỗ có camera, để lại án tích cho hắn cũng tốt, lần này, nhất định phải cho hắn ăn cơm tù cho đủ!
Đúng lúc tôi tính toán chạy hướng nào.
Ánh mắt Ngưu Phúc Sinh đột nhiên trở nên mơ hồ, cơ thể bắt đầu không kiểm soát được, với dáng đi rất kỳ lạ rẽ vào con hẻm không có camera bên cạnh.
Tôi sững người, đây chẳng phải là dáng vẻ đột nhiên bị ma nhập sao? Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều không thấy ma trên người Ngưu Phúc Sinh!
Đang lúc tôi nghi hoặc, tiếng kêu thảm thiết của Ngưu Phúc Sinh vang lên từ con hẻm không có camera bên cạnh.
Tôi đuổi theo xem, Ngưu Phúc Sinh đang bị gậy của chính hắn đánh đến kêu thét, hắn nhìn vào nơi tối nhất trong hẻm bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi, không ngừng lùi lại. Đến bên cạnh tôi, Ngưu Phúc Sinh mới cuối cùng hét lớn một tiếng, ma! Rồi, tôi ngửi thấy mùi hôi, Ngưu Phúc Sinh ướt quần lăn lê bò trở về tiệm áo cưới. Tôi nhìn Ngưu Phúc Sinh bò vào tiệm áo cưới, rồi nhìn theo hướng hắn sợ vào trong hẻm.
Tôi tưởng là ông, hoặc ma che mặt kia.
Nhưng trong hẻm tối đen, một bóng đen chậm rãi xuất hiện bên cột điện, dựa vào cột điện.
Là ma, nhưng không phải ông, cũng không phải ma che mặt.
Là một ma đội mũ lễ phục, mặc áo đuôi én.
Bộ trang phục này của anh ta, trong đầu tôi chỉ nảy ra một từ - Tuxedo Mặt Nạ! (Bạn trai của Thủy Thủ Mặt Trăng, nam chính trong truyện đó.)
Tôi nhìn Tuxedo Mặt Nạ, gật đầu mỉm cười nhẹ, rồi quay người đi.
Trên người anh ta có ma khí rất mạnh, lúc này mặt trời sắp mọc, anh ta vẫn có thể hoạt động bên ngoài, đạo hạnh trên người chắc chắn không thấp.
Tuy bây giờ tôi rất cần thuê một ác quỷ đi lấy tiền.
Nhưng ma không tùy tiện giúp người khác, ông đã nói.
Ma giúp người, ắt có mưu đồ.
Nhưng dù tôi có nhanh cũng không nhanh bằng ma.
Tuxedo Mặt Nạ kia trực tiếp bay đến trước mặt tôi, nhấc mũ lên, nhe răng, tươi cười với tôi:
"Hân hạnh hân hạnh, thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không cần cảm ơn.
Anh ta nói không cần cảm ơn, nhưng tay đã đưa ra trước mặt tôi.
Tôi nhìn bàn tay đeo găng của anh ta, đột nhiên thở phào.
Là đòi tiền!
Nếu chỉ đòi tiền thì dễ xử!
Có ma sẽ thừa cơ hội người khác gặp khó khăn, như lợi dụng tình huống hôm nay để giúp đỡ người ta, rồi mượn danh nghĩa báo ân để uy hiếp, cuối cùng có thể bắt cóc con gái người ta làm cô dâu ma hoặc nô lệ ma.
Vừa rồi tôi chính là sợ tình huống như vậy quấn lấy.
Nhưng bây giờ, Tuxedo Mặt Nạ này rõ ràng quan tâm tiền hơn.
Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không có tiền.
Vì vậy, tôi hắng giọng, quay đầu, lấy ra thư tuyển dụng: "Tiền tôi có, nhưng bây giờ không thể đưa cho anh, nếu anh có thể nhận việc này, giao hàng rồi trả tiền, cộng với phí cảm ơn hôm nay, tôi sẽ đưa anh tổng cộng 14 tỷ, được không?"
Tuxedo Mặt Nạ không nhìn tôi nữa, mà nhìn chằm chằm thư tuyển dụng, hai mắt sáng rực.
Rồi trực tiếp giật lấy thư tuyển dụng của tôi: "Cô nói chắc chứ?"
Tôi mím môi gật đầu.
Anh ta nhe răng lập tức ký tên vào thư tuyển dụng, sợ tôi đổi ý.
Tôi nhận lại thư tuyển dụng, cũng ký tên.
Thực ra tôi thuê được một ác quỷ với giá rẻ như bèo, tôi cũng sợ anh ta đổi ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-thanh-diem-quan-bao-ve-co-dau-nho/chuong-2.html.]
Hóa ra tên của Tuxedo Mặt Nạ là Tử Ngọc.
Thật sự không hợp với khí chất của anh ta chút nào!
Có lẽ thấy tôi đang nhìn tên anh ta, Tử Ngọc rất đắc ý ngẩng đầu, vẫn là hai hàm răng trắng: "Ừm, chính là 'Tử' trong 'ngôn niệm quân tử', 'Ngọc' trong 'ôn kỳ như ngọc', tôi biết tên tôi hay nghe, nhưng không cần khen."
Tôi gượng cười gật đầu, thực ra tôi hoàn toàn không định khen anh ta.
"Vậy, tối nay xuất phát?"
Tôi đưa thư tuyển dụng che đầu Tử Ngọc, lúc này mặt trời đã mọc, dù tu vi cao đến đâu anh ta cũng sợ mặt trời.
Kết quả, Tử Ngọc thấy tôi lấy thư tuyển dụng che cho anh ta, ánh mắt nhìn tôi đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt đó, nhìn tôi, có chút không nỡ.
Nhìn thấy chút không nỡ đó, trong lòng tôi chuông báo động reo vang.
Cái này...
Anh ta...
Ch.ế.c rồi!
Đừng nói là để ý tôi chứ?
Tuy Tử Ngọc cũng là ma độc thân lâu năm, nhìn quả thật thanh tú, nhưng ông đã nói, bị ma quấn lấy là phiền phức nhất, người và ma nếu có dây dưa, ắt gặp họa ngang trái!
Nên tình yêu người và ma, không phải anh ch.ế.c thì là tôi mất.
Tôi không muốn mất, chỉ muốn lấy tiền.
Vì vậy tôi hắng giọng mở lời: "Ừm... Tử Ngọc này, anh quả thật phong độ, tiêu sái bất phàm, nhưng mà, người ma khác đường, chúng ta..."
Không ngờ, tôi chưa nói hết, ánh mắt Tử Ngọc nhìn tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lạnh như nữ quỷ muốn m.ổ b.ụ.n.g người hôm đó.
Tôi rùng mình, như thấy một ma khác trên người Tử Ngọc.
"Bé con, em biết anh hơn em bao nhiêu tuổi không? Em đang nghĩ bậy gì vậy?!"
Giọng điệu anh ta cũng như biến thành ma khác.
"Ừm..."
"Lo cho bản thân đi, tối nay lên đường!"
Nói xong, anh ta không quay đầu lại, xuyên tường vào tiệm đồ cúng.
Tôi nhìn bóng lưng xuyên tường của Tử Ngọc, cầm thư tuyển dụng.
Có lẽ tôi đã hấp tấp.
Nhưng giờ thư tuyển dụng đã định, tôi cũng không còn đường lui. Tôi chỉ có thể ít gây sự với anh ta, lấy lại tiền là xong!
Tôi về tiệm đồ cúng, phát hiện Tử Ngọc ngồi ở vị trí ông thường ngồi.
Không biết dùng phép thuật gì đốt một cái cốc giấy ông làm, rồi cái cốc biến thành một cái cốc anh ta có thể cầm trong tay.
Tiếp đó, anh ta lại đốt một cái ấm, ít lá trà, cuối cùng dùng đồ đốt pha cho mình một tách trà!
Ma tất nhiên không cần uống trà, nhưng Tử Ngọc lại uống rất ngon lành.
Nhìn động tác uống trà của anh ta, tôi đột nhiên nhớ đến ông.
Động tác uống trà của anh ta thật giống ông.
Trong tên ông hình như cũng có chữ "Tử".
Đột nhiên, nhìn Tử Ngọc ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của ông, uống trà với động tác quen thuộc của ông, trong lòng tôi có một phỏng đoán táo bạo.
Tôi đối với Tử Ngọc đang uống trà, đột nhiên, bất ngờ gọi một tiếng "ông".
Quả nhiên anh ta lập tức khựng lại.
Trong lòng tôi mừng rỡ, đúng là ông rồi!
Tôi đi qua, ngồi xuống đối diện Tử Ngọc, cũng rót một tách trà.
Trước đây ông từng nói, ma có một loại phép thuật gọi là "Thuật mê hoặc".
Ma dùng phép thuật này có thể mê hoặc mắt người, rồi khi nhìn người khác, sẽ tưởng nhìn thấy một người khác, như đổi mặt vậy.
Nhưng thực tế, mặt không đổi, chỉ là người nhìn thấy trong mắt đổi.
"Ông về, sao không nói sớm!"
Tôi đẩy trà đến trước mặt Tử Ngọc, vì tôi có thể thấy ma, nên đồ tôi có thể chạm và đồ ma có thể chạm thực ra giống nhau. Người có âm dương nhãn cũng vậy.
Nhưng Tử Ngọc không trả lời tôi, chỉ dùng ánh mắt phức tạp lưu luyến như vừa rồi nhìn tôi một lúc.
Lúc này tôi càng chắc chắn Tử Ngọc chính là ông, trước đây ông cũng hay nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Thì ra không trách được vừa rồi anh ta nổi giận lớn vậy, tôi hiểu lầm ông để ý tôi!
Tuy tôi cũng không hiểu tại sao ông phải dùng mê hoặc mắt để mê hoặc mắt tôi.
Nhưng đã ông không muốn thừa nhận, tôi cũng giả vờ không biết, dù sao ông chắc chắn có lý do của ông.
Khi chưa thấy hồn ma của ông, tôi vẫn còn chút hy vọng ông còn sống, nhưng bây giờ, ông thật sự đã mất rồi.
Giọng tôi hơi khàn, nhìn Tử Ngọc: "Tối nay xuất phát?"
Tử Ngọc đặt tách trà xuống, ánh mắt vẫn phức tạp, nhưng không nói gì thêm.
Đến tối, tôi mang theo đồ đạc đã thu dọn cả buổi chiều rời tiệm đồ cúng cùng Tử Ngọc.
Buổi chiều, những thứ trong tiệm đồ cúng trước đây tôi thấy ông dùng qua, chỉ cần mang được là tôi mang hết.
Tuy đồ rất nhiều, tuy có những thứ tôi không gọi được tên, càng không biết dùng thế nào, nhưng tôi vẫn phải phòng xa.
Vạn nhất dùng đến thì sao, dù sao bản thân của ông cũng ở đây.
Tử Ngọc nói, nơi ranh giới âm dương như vậy rất nguy hiểm.
Anh ta còn nói, nơi ranh giới âm dương thực ra rất nhiều, giống như cửa âm vậy, không phải một mà là rất nhiều.
Nơi ranh giới âm dương nhiều, Âm Dương Tiền Trang tự nhiên cũng có nhiều.
Âm Dương Tiền Trang thực ra giống như ngân hàng của chúng ta vậy, có tổng trang, cũng có chi nhánh.
Tử Ngọc còn nói, bây giờ nơi ranh giới âm dương gần chúng ta nhất là núi Bắc Âm.
Trên núi Bắc Âm có một con phố Thần La, tổng trang của Âm Dương Tiền Trang ở trên phố Thần La.
Những điều này tôi đều không hiểu, nhưng tôi mừng là ông vẫn có thể về biến thành Tử Ngọc dẫn tôi đi. Nếu không, nơi như thế này, ác quỷ tôi thuê tùy tiện chưa chắc đã biết.
Nghĩ đến ác quỷ, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, Tử Ngọc là ác quỷ, tức là ông cũng biến thành ác quỷ, ông đã ăn ma khác mới biến thành ác quỷ!
Chắc vì vậy ông không dám về đối mặt với tôi, nên mê hoặc mắt tôi, về gặp tôi.
Mắt tôi đột nhiên cay cay.
Ông, lúc nào cũng lo lắng cho tôi nhiều như vậy.