7
Xung quanh chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Có lẽ nhận ra cơn giận của Lý Nguyên Chiêu, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống, cẩn thận cúi đầu, không ai dám nhìn loạn.
Nhưng nếu ngẩng đầu lên, họ sẽ thấy dáng vẻ chật vật chưa từng có của thái tử điện hạ.
Lý Nguyên Chiêu đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn siết chặt vào chỗ cây trâm chìm xuống, dưới ống tay áo rộng che đi bàn tay đang run rẩy.
Vừa lau nước mắt, ta vừa thầm nghĩ—
Thái tử điện hạ quả nhiên là rồng phượng trong loài người, diễn đến mức lừa cả chính mình.
Chỉ đáng tiếc, hắn không biết ta đã tận mắt chứng kiến kết cục thảm thương của Vương Kim Hoa.
Dù chỉ có một phần trăm khả năng bị vứt bỏ sau khi lợi dụng xong, ta cũng không dại mà đem bản thân ra đặt cược.
Huống hồ, ta đã chính tai nghe thấy hắn đánh giá về ta thế nào.
Thay vì tin vào tình cảm nhẹ bẫng như lông hồng của nam nhân, chẳng thà tin vào đống vàng nặng trĩu trong tay.
Hơn nữa, cây trâm đó ta vốn đã chán ghét, nhịn đến hôm nay mới vứt đi thôi.
Một lúc lâu sau, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên như thể tự giễu.
"Thế cũng tốt."
Lần này, Lý Nguyên Chiêu không quay đầu lại nữa.
Nhìn đoàn binh mã hùng hậu ngày càng xa, ta lập tức chạy vội đến đống vàng thỏi, cầm một miếng đưa lên miệng cắn mạnh.
Đau thật.
Nhưng cũng thơm thật.
Hehe.
8
Dân làng xung quanh tròn mắt nhìn ta cười ngây ngô.
Bọn họ tưởng ta bị bỏ rơi đến phát điên, nên ánh mắt tràn đầy thương hại.
Nhưng thực ra, ta còn một chuyện muốn làm sau khi đã có trong tay số tiền này.
Dù không biết có thành công hay không, nhưng sau khi suy đi tính lại, ta vẫn quyết định thử một lần.
Ta nhanh chóng lau sạch vệt nước mắt, đứng vào giữa vòng vây dân làng, lên tiếng:
"Bà con làng xóm, Triều Vân có điều muốn nói."
"Chiêu lang... đường đường là thái tử, sau khi hồi cung ắt hẳn sẽ có ngày nhớ lại quãng thời gian khổ cực ở thôn Liên Hoa này."
Những người có mặt đều lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của ta.
Dù gì đi nữa, tâm đế vương khó dò.
Không ai dám chắc một ngày nào đó, Lý Nguyên Chiêu có bỗng nhiên nổi hứng, muốn xóa sạch ký ức tầm thường mà hắn từng có nơi đây.
Hắn là kẻ vô tình như thế, chuyện này không phải không có khả năng.
Quả nhiên, dân làng nhao nhao lo lắng, bàn tán sôi nổi:
"Làm sao bây giờ?"
"Tổ tiên chúng ta bao đời nay đều sống ở đây, lỡ phải dời đi thì..."
"Lo gì mấy thứ đó! Còn mạng sống quan trọng hơn!"
Thấy thời cơ chín muồi, ta chậm rãi mở miệng:
"Chiêu lang là do ta nhặt về, đương nhiên ta phải có trách nhiệm đến cùng. Vì vậy, ai rời khỏi thôn Liên Hoa trong hai ngày tới, ta – Chúc Triều Vân – nguyện chi trả toàn bộ chi phí di dời và sắp xếp nơi ở mới cho tất cả."
Lời này vừa thốt ra, lập tức khiến mọi người ồ lên.
"Thật sao?"
"Lại có chuyện tốt thế ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-phu-the-cua-thai-tu/chuong-3-chia-ly.html.]
Ta gật đầu.
Nhìn số người ghi danh ngày càng nhiều, ta lặng lẽ thở phào.
Ta vốn không cha không mẹ, từ nhỏ được ăn cơm nhà người ta mà lớn lên.
Đã có cơ hội sống lại lần nữa, ít nhiều cũng phải làm được điều gì đó cho dân làng.
Thế là, cuối cùng ta cũng có thể an tâm.
Chuyện của dân làng đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn một vấn đề khác—
Ta nhìn sang bên cạnh, nơi Vương Kim Hoa đang ngồi bệt dưới đất, khóc hu hu.
"Ta không đi đâu! Ta cũng muốn nhặt một lang quân đẹp trai về làm phu quân! Càng đẹp hơn thái tử càng tốt!"
Khoé miệng ta giật giật.
Nàng ấy cũng là cô nhi như ta, lại không có họ hàng thân thích để nương nhờ.
Nhớ đến kết cục bi thảm của nàng kiếp trước, thêm vào tình trạng hiện tại, dù có tiền, e rằng vẫn dễ bị nam nhân xấu lừa gạt.
Ta thở dài, ngồi xuống lau nước mắt cho nàng, hỏi:
"Ta dẫn ngươi đến một nơi tốt, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ.
"Đi đâu? Có thể nhặt được nam nhân sao?"
"… Im ngay."
9
Là người rời đi cuối cùng, ta châm lửa đốt sạch những gì còn sót lại.
Trước khi lên xe ngựa, ta nhìn về thôn Liên Hoa nay đã thành đống hoang tàn, tựa như đang hoàn toàn cắt đứt với những ký ức đau khổ kiếp trước.
Cảm giác thật sảng khoái.
"Ngươi nói nơi tốt đó, rốt cuộc là ở đâu?"
Vương Kim Hoa hỏi.
Ta nhếch môi cười, vén rèm xe đáp:
"Kinh thành."
—Đây chính là kế hoạch thứ hai của ta sau khi có được tiền.
Sau khi có một khoản để phòng thân, ta sẽ rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn nhất, có thể kiếm được nhiều bạc nhất.
Kinh thành phồn hoa, cơ hội vô tận.
Quan trọng hơn, ta không muốn giống như kiếp trước, đến c.h.ế.t cũng chưa từng bước ra khỏi ngôi làng nhỏ ấy.
Xe ngựa dần lăn bánh, đi xa mãi.
Ta không biết rằng, ba ngày sau, thôn Liên Hoa xuất hiện vài bóng đen.
Dẫn đầu là một nam tử khoác áo xanh, dáng vẻ kiêu ngạo, có thể thấy được tướng mạo tuấn tú, quý khí bức người.
Hắn nhìn ngôi làng hoang tàn không bóng người, chỉ còn lại một đống tường đổ nát.
Thân hình hắn thoáng động, nhưng không nói một lời nào.
Vài thuộc hạ mặc hắc y, men theo con suối đi xuống, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trở về tay không.
Chỉ có nam tử áo xanh ấy, trước khi xoay người lên ngựa, bỗng nhiên ngã gục xuống đất.
Mọi người kinh hoàng, chỉ thấy hắn hộc ra một ngụm m.á.u tươi.
----------------
(Cập nhật truyện mới mỗi ngày tại HOA VÔ ƯU. Follow ngay để không bỏ lỡ!)