Trò Chơi Kết Thúc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-06 11:49:14
Lượt xem: 1,236
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cứ tưởng tôi sẽ thương hại cô ta sao?"
Tần Quân Tịch nói rồi không kìm được cười.
"Cô ta thật ngốc."
Càng nghĩ hắn càng thấy buồn cười.
Cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Không thể ngừng lại được.
Nhưng Tần Quân Tịch không phân biệt được.
Là vì cười không ngừng hay là vì nước mắt không ngừng.
Hắn chỉ biết rằng.
Mình phải cúi người xuống.
Bởi vì trái tim ngu ngốc này không hiểu sao lại đau nhói từng cơn không thể dừng lại.
Cho đến khi bàn tay của anh trai đỡ lấy hắn. "A Tịch."
Anh trai hắn hiếm khi gọi tên hắn như vậy.
Chỉ có khi hắn còn nhỏ, làm sai chuyện gì đó, không dám nhận lỗi, sợ hãi khóc lóc tìm anh trai, thì anh trai mới gọi hắn như vậy.
Nhưng bây giờ, tại sao lại gọi hắn như vậy?
Hắn cũng không làm gì sai cả.
Hôm nay là ngày cưới mà.
Thật tuyệt vời.
Cô ta đã mong chờ điều này từ lâu, cuối cùng hắn cũng đã đồng ý.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Em nói xem, em muốn cưới ai?"
Anh trai hắn hỏi một câu rất kỳ lạ.
Còn có thể là ai chứ?
Tần Quân Tịch chỉ vào Ôn Hòa đang chào đón khách khứa ở phía xa.
"Cô ta đó."
Cô ta đang cười tươi rói, kéo bạn thân nói chuyện bên cạnh.
"Chị gái cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn không có được thứ mà cậu dễ dàng có được."
Ôn Hòa nhíu mày.
"Nói về cô ta làm gì?"
Ôn Hòa quay đầu lại, phát hiện Tần Quân Tịch đang nhìn mình ở dưới cửa hoa.
Cô ta vội cười, rồi quay lại.
"Không còn cách nào cả."
Cô ta nhìn vào lòng bàn tay mình.
"Có những người sinh ra đã may mắn hơn."
Tần Quân Tịch không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Hắn chỉ cảm thấy anh trai mình đã nói ra một câu chuyện cười lớn.
Ai mà không biết mình sắp cưới ai chứ?
Một nhân viên đến báo cho Tần Quân Tịch rằng đã đến giờ.
"Sắp đến lượt em vào rồi."
Hắn vỗ vai anh trai.
"Đi thôi."
Tần Quân Tịch nói một cách ung dung, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
Đợi đến khi hắn đi xa.
Anh trai hắn lấy điện thoại ra, gọi điện.
"Mời bác sĩ đến."
"Ừm, báo chí bên đó cứ kìm lại đã."
Lễ cưới diễn ra rất nhanh.
Ôn Hòa trở thành người được ngưỡng mộ nhất trong nhóm bạn cô dâu.
Chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với một gia đình giàu có.
Cô đã chuẩn bị một lá thư dài.
Lúc đọc lời thề, Ôn Hòa lấy nó ra rồi đọc to lên.
Cô ta nói về những khó khăn mà mình và Tần Quân Tịch đã trải qua.
Có biết bao nhiêu người phản đối, cô đã bị hiểu lầm như thế nào và cô đã liều mạng cứu hắn trong tuyết thế nào.
Mặc dù, Tần Quân Tịch và cô ta chỉ quen biết nhau bốn tháng.
Mặc dù, khi vết thương của cô được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thậm chí còn nói không cần kê đơn thuốc.
"Tình yêu đích thực là không sai, không phân biệt ai đến trước ai đến sau."
Cô ta nói đến mức bật khóc nhưng Tần Quân Tịch vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không có phản ứng gì.
Bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Hắn cũng nhận ra điều đó nên cười một tiếng, cầm lấy micro.
Đến lượt Tần Quân Tịch nói lời tuyên bố tình yêu.
Mọi người đều đang chờ đợi, cô dâu đã nói gần một tiếng đồng hồ, không biết chú rể sẽ nói bao lâu nữa.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự đám cưới của tôi và Cốc Cốc, cô ấy..."
Ngay khoảnh khắc thốt ra những từ đó.
Bản thân anh cũng không nhận ra.
Không sao.
Gọi nhầm tên thôi mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-ket-thuc/chuong-7.html.]
Đổi lại có khó gì đâu.
Chỉ là một người phụ nữ thôi, đổi người khác cũng được.
Có khó gì đâu.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự đám cưới của tôi và..."
"Và..."
"..."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tần Quân Tịch.
Hắn đứng giữa tâm điểm, hàng mi dài run rẩy.
Vô cùng bối rối, đáng thương lại buồn cười.
Từ nhỏ hắn đã quen thuộc với những buổi tiệc tùng xã giao.
Hắn rất giỏi ứng phó với những tình huống như vậy.
Nhưng lúc này, đầu óc hắn như bị tê liệt.
Tần Quân Tịch chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái nghi lễ nhàm chán này.
Vì vậy, hắn cười khẩy một tiếng.
Quay đầu lại, hỏi Ôn Hòa một câu.
"Em tên gì nhỉ?"
Cả hội trường im phăng phắc.
Người trả lời anh là một cô bé ngồi dưới khán đài.
"Mẹ ơi, chú ấy quên tên người mình yêu rồi à?"
Cô bé được bế trong lòng, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
Trên con đường đưa Lâm Thanh Cốc đi hỏa táng. Bác sĩ đã nói gì nhỉ.
Bốn tháng, là một bé gái.
Họ hỏi hắn có muốn đặt thêm một tấm biển không.
Tần Quân Tịch chợt nhớ lại, vào một ngày cách đây bốn tháng.
Một ngày âm u.
Hắn không biết mình bị cảm từ đâu.
Hắn rất ít khi ốm.
Mà ốm là lại quấn quýt lấy người khác.
Hơn nữa chỉ cần Lâm Thanh Cốc.
Vì mỗi lần như vậy, tôi sẽ rất thương anh, hiếm hoi lộ ra vẻ dịu dàng.
Nhưng lần đó, cô ta ngồi cách xa anh trên ghế sofa.
"Em có thai rồi, anh tránh xa em ra, em không muốn bị cảm."
Động tác lấy thuốc của anh khựng lại.
"Thanh Cốc, đừng đùa."
Tần Quân Tịch ngước nhìn tôi.
Đôi mắt đa tình không hề có chút ấm áp.
"Không hề đùa."
Tôi hỏi hắn: "Có thể giữ lại không?"
"Em nói xem?"
Hắn ho một tiếng.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: "Em đang đùa đấy."
Tần Quân Tịch rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại gần ôm eo tôi. "Em đang đùa gì vậy?"
Tôi đẩy tay anh ra.
"Sáng nay em nhận được một cuộc gọi lạ."
"Có một cô gái nói cô ta bị cảm, hôm qua hai người lại cãi nhau, bảo em nhắc anh uống thuốc."
Tay hắn nắm lấy tay tôi cứng lại.
Tôi cười.
"Thật là chu đáo."
"Chỉ là chơi đùa thôi, những cuộc vui mà họ tổ chức."
Tên của hắn được đưa ra thì sẽ có vô số phụ nữ chủ động theo đuổi.
"Em đã có anh rồi, em nên biết điều một chút."
"Chắc hẳn gần đây anh quá tốt với em."
"Chiều chuộng em quá mức."
"Làm cho em không biết điều."
"Cứ để em quyến rũ anh như vậy."
"Anh thích thấy em tức giận vì ghen."
"Anh không quan tâm làm thế nào với em cả."
"Dù sao thì cuối cùng em cũng sẽ tự dỗ dành mình thôi."
"Người không thể rời xa anh là em."
"Lâm Thanh Cốc, phiền phức quá!"
Hắn cầm lấy áo khoác, đứng dậy định đi.
"Có thể tự làm việc riêng của mình được không, đừng có suốt ngày nhìn chằm chằm vào anh."
"Còn dám dùng con để đe dọa."
Không ai trả lời hắn.
Khoảnh khắc mở cửa, trong lòng hắn chợt cảm thấy hoảng hốt.