Trò Chơi Kết Thúc - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-06 11:49:08
Lượt xem: 1,197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn nhíu mày, ngắt lời tôi.

"Cô quay vào phòng nằm nghỉ đi…"

Tôi mỉm cười với hắn.

"Vậy nên, anh hãy sống hạnh phúc với Ôn Hòa nhé."

Chỉ vài bước chân.

Không ai phòng bị.

Tôi quay người nhảy xuống từ tầng hai mươi tám dưới sự chứng kiến của hắn.

6

"Ngày 13 tháng 11, một phụ nữ đã rơi từ tầng cao của bệnh viện trung ương và qua đời tại chỗ..."

Trợ lý đặc biệt của Tần Quân Tịch đứng khựng lại bên tay nắm cửa.

Mất nửa ngày anh ta mới dám bước vào.

Tần Quân Tịch đã ngồi ở đó ba ngày liền.

Hắn cứ lặp đi lặp lại.

Chỉ xem duy nhất một đoạn video đó.

"Anh gọi tôi ạ?"

Cuối cùng anh ta cũng lấy hết can đảm bước vào.

Người đàn ông ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt bình tĩnh đến mức không ai nghĩ rằng hắn đã ba ngày không ngủ.

"Đã phong tỏa tin tức chưa?"

Thấy trợ lý căng thẳng, hắn khẽ cười.

"Chỉ là một người c.h.ế.t thôi mà, có gì phải hoảng hốt?"

"Sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện, xử lý nhanh chóng đi."

Trợ lý vội gật đầu, nuốt hết những lời an ủi muốn nói vào bụng.

Rõ ràng hắn không hề buồn.

Buổi chiều, đại diện bệnh viện đến.

Người đó liên tục xin lỗi nhưng Tần Quân Tịch tỏ ra thờ ơ, bình tĩnh và điềm tĩnh.

Hắn nói chuyện rất vui vẻ, thái độ rất tốt.

Cuối cùng, cả hai bên đều đồng ý và vui vẻ thúc đẩy tiến độ của dự án hợp tác.

Trước khi đi, người đại diện bệnh viện do dự một lúc rồi mới lên tiếng.

"Vậy anh hãy giữ gìn sức khỏe."

Tần Quân Tịch sững sờ.

"Giữ gìn sức khỏe? Cô ta đáng đời."

Đối phương rõ ràng không ngờ tới hắn sẽ nói thế.

Dù đã xử lý nhiều việc khó khăn trong nhiều năm nhưng người nọ chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Tần Quân Tịch đút tay vào túi quần, khóe miệng nhếch lên.

"Nói thật thì không nên chiều chuộng phụ nữ."

"Chiều quá lâu thì sẽ thành ra như vậy."

Trợ lý bước tới, tiễn khách ra ngoài.

Công việc của Tần Quân Tịch rất bận rộn.

Vừa kết thúc ở đây, hắn lại phải đi công tác ở Trung Đông.

Trong suốt quá trình đó, hắn suy nghĩ mạch lạc, cảm xúc ổn định.

Tình trạng của Tần Quân Tịch tốt hơn bao giờ hết.

Mọi hợp đồng muốn ký kết đều thành công.

Trên máy bay trở về nước, tiếp viên hàng không mang đến cho hắn một chiếc bánh.

"Chúc mừng vợ anh sinh nhật vui vẻ ạ."

Trợ lý giật mình, nhớ lại lúc trước khi đặt vé đã điền thông tin của tôi.

Nhưng Tần Quân Tịch lịch sự nhận lấy.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Xuống máy bay, hắn liền vứt chiếc bánh đi.

Trợ lý không nhịn được nên khi lên xe, anh ta nhắn tin cho bạn gái để trút bầu tâm sự.

"Hóa ra, cô ấy không hề quan trọng trong mắt hắn."

"Chị Thanh Cốc đối xử với em rất tốt, nghĩ đến mà buồn."

Tin nhắn chưa kịp gửi đi.

Tần Quân Tịch ngồi ở ghế sau đột ngột lên tiếng.

Hắn đòi lấy điện thoại.

Trợ lý hoảng hốt: "Tôi không nói xấu anh đâu..."

"Điện thoại của tôi."

Giọng nói của hắn bình tĩnh và rõ ràng.

"Có cuộc gọi nào không?"

"Có có, có."

Trợ lý sực tỉnh, đưa điện thoại cho hắn: "Cô Ôn liên tục hỏi thăm anh..."

"Ai hỏi cô ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tro-choi-ket-thuc/chuong-4.html.]

Trợ lý cảm thấy có gì đó không ổn.

Cảm giác lo lắng lại ập đến.

"Vậy... vậy anh hỏi ai?"

"Anh nghĩ là ai?"

Tần Quân Tịch không còn kiên nhẫn nữa.

"Thôi được rồi, anh tiếp tục báo cáo công việc đi."

Trợ lý vội vàng mở máy tính bảng, tiếp tục báo cáo về cuộc họp khẩn cấp bị hoãn lại vì chuyến bay.

Nhưng khi anh ta nói xong.

Tần Quân Tịch vẫn không có phản ứng gì.

Rất hiếm khi hắn lại mất tập trung trong công việc như vậy.

"Tôi có nói sai chỗ nào sao ạ?"

Anh ta nhìn về phía người ngồi ở ghế sau.

Gương mặt sắc nét của Tần Quân Tịch dưới ánh đèn mờ ảo của cửa sổ xe càng thêm phần quý phái và lạnh lùng.

Cả người hắn hòa vào bầu không khí u ám của mùa đông Bắc Kinh.

"Vậy nên, cô ta đã nhắn tin cho cậu chưa?"

Trước đây, khi hắn đi công tác về.

Tôi luôn đợi hắn về nhà.

Hắn thấy tôi nhắn tin phiền, luôn đọc không trả lời.

"Cô ấy đã..."

Xe đi qua một ổ gà, rung lắc nhẹ.

Hắn chống tay lên trán.

"Đúng là cứng đầu, tính khí này cũng nên sửa rồi."

"Chơi trò này với Quý Các, cô ta thật sự nghĩ rằng tôi sẽ chiều chuộng cô ta mãi ư?"

Trợ lý nghe vậy bèn đặt điện thoại xuống, không trả lời thêm một lời nào.

7

Tần Quân Tịch không về nhà mà đi thẳng đến buổi tiệc rượu.

Núi xa màu tím nhạt.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ánh nước lấp lánh trên hồ.

Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy tôi ngồi bên hành lang.

Bóng lưng hòa vào một màu xám xanh của hoàng hôn.

Hắn sững sờ đứng nhìn tôi rất lâu.

Rồi nhẹ nhàng bước tới, sợ làm phiền đến khoảnh khắc này. Hắn ôm tôi.

Vùi mặt vào cổ tôi, hít một hơi dài đầy uất ức.

Rất lâu sau. hắn ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy giận dữ.

"Chơi đủ chưa?"

"Hù dọa người khác có vui không?"

Người phụ nữ đó run rẩy, gọi nhỏ nhẹ: "Anh Quân Tịch."

Người đàn ông phía sau cứng đờ.

Không khí nặng nề bao trùm lấy Ôn Hòa từng chút một.

Cô ta quay đầu lại nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười nhạt.

"À, là em."

Ôn Hòa cũng không dám nói gì nữa.

Tần Quân Tịch nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên vai chiếc sườn xám màu trắng của cô ta rồi siết chặt lấy, kéo theo cả cơ thể cô ta.

Đau đến mức cô ta đỏ hoe cả mắt nhưng không dám lên tiếng.

"Cái váy này trộm ở đâu ra?" Tần Quân Tịch hỏi cô ta.

Chiếc sườn xám này là kiểu dáng và chất liệu mà tôi thích.

Hoàn toàn khác với phong cách thường ngày của Ôn Hòa.

"Anh Quân Tịch, anh mua cho em mà."

Cô ta vẫn khóc, trông rất uất ức.

"Đúng là trước khi đi trượt tuyết, tối hôm em đến khách sạn tìm anh, trợ lý của anh đã mang đến cho em."

Ngày hôm đó là kỷ niệm của tôi và Tần Quân Tịch.

Hắn không để ý đến.

Trợ lý của hắn đã mua cho tôi món quà tôi thích.

Lúc đó, Ôn Hòa ngồi bên cạnh hắn, ngoan ngoãn uống nước gừng.

Hắn vừa sấy tóc cho cô ta xong.

Cô ta như một đứa trẻ, rất nũng nịu.

Khi trợ lý mang quà đến, hắn chỉ liếc nhìn qua.

"Là gì vậy?"

Trợ lý nói: "Sườn xám."

Hắn biết đó là tác phẩm cuối cùng của một bậc thầy mà tôi đã mong đợi từ lâu.

Tuy nhiên, Ôn Hòa đã mở ra và thử mặc nó.

Dù không vừa người nhưng cô ta cũng nói thích.

Loading...