TRIỀU NGỌC - 11

Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:17:12
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn loạng choạng mấy bước, ngã xuống ngay mặt .

 

Vươn tay , dường như chộp lấy cổ chân .

 

Ta lùi tránh , ngẩng đầu lên.

 

Tạ Sơn Ngọc đang giương cung thúc ngựa, lao về phía .

 

Sau lưng y, ánh chiều tà đang dần chìm xuống.

 

“Triều Triều.”

 

Y khoác đầy ánh sáng trời, đưa tay về phía :

 

“Ta thất hứa, đến đón nàng .”

 

Hôm nay, vặn là ngày thứ mười.

 

23

 

Nhị hoàng t.ử c.h.ế.t kiếm của Trưởng công chúa.

 

Tạ Sơn Ngọc lên ngôi hoàng đế.

 

Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên y chính là cử hành đại điển phong hậu, sắc lập hoàng hậu.

 

Ta còn ngu ngốc như nữa, đại khái cũng hiểu hoàng hậu là phận như thế nào, trong lòng chút bất an:

 

“Vị trí như thật sự gánh nổi ?”

 

Tạ Sơn Ngọc nâng mặt lên, vô cùng trịnh trọng cài trâm phượng tóc :

 

“Ngoài nàng , thiên hạ còn ai xứng đáng hơn.”

 

đúng.”

 

Trưởng công chúa bên cạnh hùa theo:

 

“Chỉ hoàng đế phế vật mới nghĩ nhiều mấy chuyện vớ vẩn như cân bằng triều thần, vì đại cục mà cưới sủng , là lấy cớ cả thôi. Rốt cuộc là đang hoàng đế vịt?”

 

“À đúng Tiểu Diệp Triều, cho của Các Ánh Huy đem bộ trang sức mấy năm nay, mỗi kiểu một món, đưa hết cung của ngươi . Mấy thứ xui xẻo do cái tên Phương Cảnh Hằng c.h.ế.t tiệt tặng thì vứt cho .”

 

Hóa Các Ánh Huy là sản nghiệp tên Trưởng công chúa.

 

Ta cảm kích nàng, nên thức đêm thắp đèn liền mấy tấm bình phong, cho chuyển về hành cung cho nàng.

 

Gỗ là loại nhất do Tạ Sơn Ngọc tìm cho .

 

Ta còn nhổ ít rau trong vườn Đông Cung, tiện thể gửi luôn cho nàng.

 

Tạ Sơn Ngọc hỏi nàng:

 

“Việc xong , cô mẫu về cung ở ?”

 

“Không cần.”

 

Trưởng công chúa xua tay:

 

“Ta hễ ngửi thấy mùi trong hoàng cung là nôn. Dự xong hôn lễ của các ngươi, sẽ về hành cung. Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì để Diệp Triều rảnh rỗi đến bầu bạn với .”

 

Sau khi nàng rời , Tạ Sơn Ngọc với :

 

“Người trong lòng của cô mẫu c.h.ế.t ngay cổng cung, cho nên nàng thích nơi .”

 

Ta lặp : “Người trong lòng của cô mẫu?”

 

“Ừm, cũng chính là ca ca của nàng.”

 

Tạ Sơn Ngọc nhẹ nhàng vén một lọn tóc của , quấn quanh đầu ngón tay, giọng bỗng trở nên khàn :

 

“Triều Triều, chuyện khác nữa, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng .”

 

Ta căng thẳng nuốt nước bọt, lặp theo y:

 

“Động phòng hoa chúc?”

 

Tạ Sơn Ngọc bật :

 

“Sao nàng chỉ học ?”

 

“Triều Triều, nàng động phòng hoa chúc là gì ?”

 

Ta nghĩ… đại khái, mơ hồ là .

 

Bởi vì Trưởng công chúa chia sẻ cho ít “bộ sưu tập quý hiếm” của nàng.

 

Ta nghiền ngẫm lâu.

 

ngay đó nhớ tới lời dặn dò của nàng hôm .

 

Thế là mở miệng hỏi:

 

“Đêm đầu tiên chúng gặp , vì cầm d.a.o găm?”

 

Thân thể Tạ Sơn Ngọc cứng đờ.

 

Đầu óc bao giờ linh hoạt đến thế:

 

“Chàng g.i.ế.c ?”

 

“Đêm đó, gặp nguy hiểm ?”

 

“Có nhiều g.i.ế.c , cho rằng cũng , đúng ?”

 

Ta dùng sức ôm lấy y:

 

“Sau sẽ bao giờ nữa , Tạ Sơn Ngọc… đúng, Hạ Lam Giác.”

 

Cái tên ít khi gọi, lúc thốt còn thấy lạ lẫm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trieu-ngoc/11.html.]

Tạ Sơn Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y , thẳng mắt .

 

Vành mắt y đỏ hoe: “Triều Triều, nàng cứ gọi là Tạ Sơn Ngọc .”

 

“Đây là cái tên chỉ thuộc về một nàng, cũng đại diện cho việc thuộc về nàng.”

 

“Bao gồm cả… tất cả những gì .”

 

“Đều là của nàng.”

 

Y , để mặt và cổ từng nụ hôn nóng bỏng.

 

Những đầu ngón tay mát lạnh như ngọc chạm đến , nơi đó liền bùng lên từng đốm lửa.

 

Cuối cùng, y nắm lấy cổ chân , cúi xuống.

 

Ta chống tay bên giường, cổ căng cứng, giọng run rẩy:

 

“Tạ Sơn Ngọc…”

 

Y ngẩng đầu lên, l.i.ế.m nhẹ khóe môi, khẽ hỏi :

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Có dễ chịu ?”

 

Trong mắt ngấn lệ, chớp .

 

Gương mặt diễm lệ của y lúc động tình, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

 

Ta chậm rãi rơi từ tầng mây xuống, khẽ hỏi:

 

“Đây chính là động phòng hoa chúc ?”

 

Tạ Sơn Ngọc : “Còn sớm lắm.”

 

Hơi thở của y bao trùm xuống.

 

Dồn dập như trời long đất lở.

 

Ta còn sức phản kháng: “Ưm…”

 

“Tạ Sơn Ngọc, cái đó… cái đó d.a.o găm…”

 

“Phải.”

 

Y hôn lên giữa trán : “Bây giờ , đêm đó cũng .”

 

“Triều Triều, nhịn nổi nữa .”

 

……

 

Ta quên mất cuối cùng chuyện kết thúc thế nào.

 

Chỉ nhớ rằng Tạ Sơn Ngọc bế sang điện phụ, ngâm trong suối nước nóng, giúp dọn dẹp.

 

Ta ngẩng đầu lên.

 

Mới phát hiện tấm bình phong từ cánh cửa gỗ cũ trong nhà, dùng đến sờn cũ , chẳng từ lúc nào chuyển tới đây.

 

Có phần cũ kỹ, phần đơn sơ, hợp với bày trí xung quanh.

 

Ta chút ngại ngùng:

 

“Trông hợp lắm, để hôm khác cái hơn…”

 

thích.”

 

Tạ Sơn Ngọc hôn lên mái tóc , khẽ :

 

“Triều Triều, điều đó đại diện cho việc, , nàng vẫn sống động và xinh .”

 

“Còn nếu nàng thì…”

 

Những lời phía y nữa.

 

Bởi vì xoay hôn lên môi y, híp mắt :

 

bây giờ mà.”

 

Ta yêu y.

 

Chúng đến chữ “nếu”.

 

【Hậu ký】

 

Tháng thứ ba khi thành hôn, đến hành cung thăm Trưởng công chúa.

 

Nàng với , tên nàng là Hạ Già.

 

Ta và nàng trò chuyện từ lúc trời sáng đến khi trời tối.

 

Nàng vô cùng tức giận:

 

“Ta bảo ngươi chất vấn , chứ bảo ngươi thương !”

 

là cái đồ não yêu đương c.h.ế.t tiệt, hết chuyện để với ngươi ! Hạ Lam Giác!”

 

Ta đầu , phát hiện Tạ Sơn Ngọc đang ở cửa.

 

Y mỉm : “Cô mẫu, đến đón Triều Triều về nhà.”

 

Hạ Già càng tức hơn:

 

“Đồ cẩu nam nhân, ngay cả một đêm cũng chịu để nàng ở bầu bạn với ! Đi , mà thấy phiền!”

 

- Hoàn văn - 

 

Loading...