Triều Ngọc - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-12-23 13:28:21
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta vội vàng nhét chiếc túi gấm trong n.g.ự.c áo , căng thẳng quanh một lượt.
Thấy ai chú ý đến bên mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghiêm nghị dạy bảo : "Mấy thứ mang về nhà mới cho xem, của cải để lộ ngoài, ?"
Tạ Sơn Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: "Nương t.ử giáo huấn lắm."
"Còn nữa, việc nhanh nhẹn, cần ai giúp đỡ , vẫn là nên trả ."
Ta : "Số tiền cứ giữ lấy, để chúng dành dụm sống qua ngày."
Tạ Sơn Ngọc , .
Sau đó mới : "Thực tên Huyền Chu, cũng giống như nhà bán Nam Phong Quán nam sủng, hôm nay chính là để cứu . Nay còn nơi nào để , chỉ ở nhà chúng kiếm miếng cơm ăn thôi."
Huyền Chu kinh ngạc thốt lên: "Điện..."
Tạ Sơn Ngọc liếc một cái, liền lập tức ngậm miệng.
Ta thắc mắc hỏi: "Điện cái gì cơ?"
"Không gì ."
Huyền Chu chắp tay với : "Phải đấy, hạ nam sủng, xin cô nương hãy thu nhận ."
9
Cứ như , Huyền Chu cũng ở nhà .
Ta kiếm ít gỗ, định thêm cho một chiếc giường.
Kết quả là mới cầm chiếc cưa lên giật phắt lấy: "Cô nương ! Việc cứ để tự là !"
Ta bên cạnh quan sát.
Nhìn một lúc liền nhíu mày: "Để cho."
"Ngươi cưa gỗ lệch hết ."
Huyền Chu lẳng lặng lui xuống.
Ta mất ba ngày để xong một chiếc giường nhỏ.
Tạ Sơn Ngọc ôm lên đùi : "Triều Triều giỏi quá!"
Ta hớn hở thuận thế ghé sát : "Hôm nay vẫn hôn hôn!"
Huyền Chu tự giác khép cửa ngoài.
Môi của Tạ Sơn Ngọc thật mềm.
Trên còn mùi hương dễ chịu.
Ta giống như đang thưởng thức viên kẹo ngọt ngon lành, nâng lấy mặt hôn hết đến khác.
Cho đến khi thứ gì đó cộm lên một cách lạ lùng cho thoải mái.
Ta nhích một chút, liền khẽ hừ một tiếng.
Ta hốt hoảng sờ soạng: "Ta chạm trúng vết thương của ? Vẫn lành ?"
Tạ Sơn Ngọc nắm lấy tay , mỉm :
"Không ."
Ta cảm thấy đang trấn an thôi.
Lòng càng thêm lo lắng khôn nguôi.
"Đợi Phương Cảnh Hằng tới, sẽ bảo đưa tìm đại phu giỏi nhất kinh thành."
Tạ Sơn Ngọc như điều suy nghĩ: "Luôn Triều Triều nhắc đến Phương Cảnh Hằng, và nàng quan hệ gì?"
Thế là đem hết quá khứ giữa và Phương Cảnh Hằng kể cho .
Ta còn đặc biệt nhấn mạnh thêm một câu: "Huynh bảo sẽ đón lên kinh thành sinh sống, còn tặng cả cho phu quân nữa!"
Nói đoạn, đem những món quà Phương Cảnh Hằng gửi tới cho xem.
Còn cả chiếc túi thơm kịp gửi :
"Nghe sắp biên ải , bên trong chứa lá bùa bình an mà đặc biệt cầu về đấy!"
Tạ Sơn Ngọc cầm cây trâm bạc lên, ngắm nghía một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trieu-ngoc-gday/chuong-4.html.]
Sau đó tùy tiện ném trở hộp, khẽ một tiếng:
"Chỉ là quà tặng kèm của Ánh Huy Các khi mua đủ mười lượng bạc, thứ rẻ tiền mà cũng mặt dày đem tặng ."
Giọng điệu của vẻ khinh miệt.
Ta ngơ ngác: "Ánh Huy Các là gì cơ?"
"Tiệm trang sức nổi tiếng nhất kinh thành."
Ta đột ngột ghé sát mặt mặt : "Chàng từng đến đó ?"
"... Vô tình lạc bước thôi, Triều Triều yên tâm, mua trang sức cho cô nương nào khác ."
Tạ Sơn Ngọc cầm chiếc túi thơm lên,
"Triều Triều tặng cái cho ? Vết thương của mãi chẳng lành, nghĩ chắc là do thiếu bùa bình an bảo vệ ."
"Được thôi."
Ta gật đầu: "Vậy để cơ hội, cầu một cái khác cho Phương Cảnh Hằng ."
Tạ Sơn Ngọc : "Không vội."
Chàng lên trông thật .
Ta mơ màng sấn tới: "Có thể hôn thêm cái nữa ?"
"Được."
"Vậy cất con d.a.o găm nhé, cộm ."
"... Được."
10
Chớp mắt một cái, thời gian trôi qua nửa năm.
Phương Cảnh Hằng vẫn luôn thấy tới nữa.
Khi lên kinh thành bán đồ và dò hỏi một phen mới , vốn biên ải từ lâu.
Nay lập chiến công, sắp sửa trở về kinh thành .
"Thái t.ử điện hạ thuở trở về từ biên ải mất tích giữa đường, đến nay cũng nửa năm. Trong triều tranh cãi ngớt, ai cũng bảo Hoàng thượng định lập Trữ quân mới đấy!"
Ta mang tiền về nhà, đem những chuyện kể cho Tạ Sơn Ngọc .
"Phương Cảnh Hằng sắp về kinh , chiến công, chắc hẳn cha sẽ yêu thương hơn nhỉ?"
Tạ Sơn Ngọc đăm đăm : "Triều Triều quan tâm đến ?"
"Tất nhiên , chúng từ nhỏ cùng—"
Lời phía thể thốt nữa.
Bởi vì Tạ Sơn Ngọc sáp tới hôn .
Không hiểu vì dạo gần đây hôn càng lúc càng thường xuyên.
Khi , trong đôi mắt luôn chất chứa một loại cảm xúc sâu thẳm.
Phảng phất như nuốt chửng lấy cả .
Ta hôn đến mức thở dốc, chống tay lên vai .
Chợt thấy Tạ Sơn Ngọc hỏi : "Người cho nàng Thái t.ử mất tích nửa năm ?"
Ta gật gật đầu.
"Triều Triều, nàng từng nghĩ qua... lẽ chính là Thái tử?"
Ta sợ hãi vội bịt miệng : "Những lời tuyệt đối bừa ở bên ngoài!"
"Nghe Thái t.ử tính tình tàn bạo, g.i.ế.c gớm tay, nếu để ngài thấy, nhất định sẽ tha cho ."
Ta lầm bầm lẩm bẩm một tràng dài.
Cuối cùng phát hiện Tạ Sơn Ngọc đang ngoan ngoãn chớp chớp mắt bàn tay .
Lòng bàn tay còn truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Ta khẽ ho một tiếng, buông tay .
Chàng lập tức : "Nếu là Thái tử, sẽ để nàng Thái t.ử phi ?"