Triều Ngọc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-23 13:27:59
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng im lặng một lát, yếu ớt : "Nương t.ử ngày nào cũng khen như hoa, sợ thành gặp kẻ thấy ý bắt cóc mất." 

 

Hóa

 

Trong lòng thấy vui lắm, nhưng vẫn từ chối

 

"Chàng yên tâm , sức nhỏ , ai cướp . Nếu thực sự kẻ , chúng sẽ báo quan." 

 

Tạ Sơn Ngọc im lặng lâu hơn nữa. 

 

Sau đó : "Nương tử, một bí mật, vốn định giấu nàng nhưng giờ đành thôi." 

 

"Thực , trốn từ Nam Phong Quán đấy." 

 

 

Một nén nhang , túm lấy tay áo, lóc vô cùng thương tâm. 

 

Không ngờ thế của Tạ Sơn Ngọc bi t.h.ả.m đến

 

Ba tuổi mất , năm tuổi mất cha, mười tuổi vì lớn lên trông xinh động lòng nên chính trưởng ruột bán Nam Phong Quán để nam sủng cho

 

tiếp khách nên ngày nào cũng đ.á.n.h đập dã man. 

 

Vết thương chính là từ đó mà

 

"Ngày nương t.ử nhặt , bọn chúng đ.á.n.h một trận, liều c.h.ế.t mới trốn thoát ... Đa tạ nương t.ử cứu , nếu sợ là khó lòng giữ mạng ." 

 

Lời dứt, thì bỗng gập xuống, ho sặc sụa đến xé cả ruột gan. 

 

Mắt đẫm lệ, thấy đau lòng: 

 

"Tạ Sơn Ngọc, yên tâm . Nay gả nhà , nhất định sẽ đối xử với cả đời." 

 

Chàng cũng đầy vẻ cảm động: "Có hiền thê thế , phu quân còn mong cầu gì hơn?" 

 

"Vậy nương t.ử cứ đội mũ rèm che cho ? Bọn chúng chắc hẳn vẫn đang ráo riết tìm khắp nơi." 

 

Ta gật đầu lia lịa. 

 

Ta tìm một chiếc mũ rèm cũ của nương lúc sinh thời, che kín mít gương mặt của Tạ Sơn Ngọc. 

 

Đem bình phong đến chỗ cửa tiệm đặt hàng, bán hai lượng bạc. 

 

Định dẫn Tạ Sơn Ngọc tiệm vải mua mấy thước lụa đỏ. 

 

Vừa mới chọn xong vải, ngoảnh một cái thấy Tạ Sơn Ngọc nữa. 

 

Tim lập tức vọt lên tận cổ họng. 

 

Không lẽ của Nam Phong Quán bắt

 

Ta cứ thế hỏi dọc đường, tìm đến tận Nam Phong Quán. 

 

Tên tiểu sai tiếp khách ở cửa híp mắt hỏi : "Cô nương đến tìm thú vui ?" 

 

"Ở chỗ các nam nhân nào tên là Tạ Sơn Ngọc ?" 

 

"Chỗ chúng nam nhân kiểu gì cũng , chỉ xem cô nương trả nổi giá thôi." 

 

Ta móc hai lượng bạc đó : "Vậy các trả cho ." 

 

Tên tiểu sai lập tức đổi sắc mặt: "Cô nương định đến đây gây sự đấy phỏng?" 

 

Hắn gọi hai tên hộ viện , ném thẳng ngoài. 

 

Ta lăn lộn hai vòng mặt đất, khi dậy thấy đầu váng mắt hoa. 

 

Giữa dòng qua tấp nập, tìm thấy Tạ Sơn Ngọc. 

 

Ta mất

 

 

Ta vất vưởng đường phố kinh thành, cố gắng tìm Tạ Sơn Ngọc. 

 

chẳng thấy tăm

 

Kinh thành rộng lớn quá. 

 

Ta ở nơi nhỏ bé tựa như một giọt nước

 

Trời bỗng đổ mưa, vội vã chạy trú mưa. 

 

Ta thẫn thờ một bậc thềm đá xanh. 

 

Chẳng mấy chốc mưa xối cho ướt sũng cả

 

Ta nhớ đến những lời Phương Cảnh Hằng từng

 

Thực khi tuổi tác dần lớn, thái độ của đối với đổi

 

Hắn cứ hằm hằm mắng , bảo đầu óc ngu ngơ, như một khúc gỗ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trieu-ngoc-gday/chuong-3.html.]

 

Mấy đứa trẻ trong thôn bảo sẽ lấy

 

Hắn liền đen mặt phản bác: "Ta mới thèm lấy một đứa ngốc!" 

 

"Vả , hồi đó bảo cô cứu , là cô tự đa tình đấy chứ." 

 

... 

 

Thật kỳ lạ. 

 

Trước đây chẳng bao giờ nhớ đến những chuyện

 

Bởi vì nương lúc lâm chung đặc biệt dặn dò

 

: "Triều Triều, con tâm tính đơn thuần, nếu cứ mãi ghi nhớ những chuyện vui thì cả đời sẽ chẳng hạnh phúc ." 

 

Ta luôn ghi tạc lời dặn của bà. 

 

Thế nên thường chỉ nhớ đến những điểm của khác dành cho

 

lúc đây, nghĩ đến Tạ Sơn Ngọc. 

 

Thực bao giờ hứa sẽ ở rể nhà cả. 

 

Liệu chuyện thành với cũng là do ... cũng là do tự đa tình

 

"Diệp Triều." 

 

Bỗng nhiên một giọng vang lên. 

 

Giọng vô cùng. 

 

Nó xuyên thấu qua màn mưa mờ mịt, tựa như tiếng gốm sứ thanh nhã bỗng chốc vỡ tan mặt

 

Ta đột ngột ngẩng đầu lên. 

 

Cách đó vài bước chân, Tạ Sơn Ngọc đang sừng sững ở đó. 

 

Chàng vén một góc mũ rèm lên, để lộ phần lớn gương mặt xinh

 

Có lẽ vì màn mưa ngăn cách nên trông thần sắc của chút m.ô.n.g lung. 

 

Ta vui sướng nhảy dựng lên, lao đến mặt : "Tốt quá cứ tưởng của Nam Phong Quán bắt mất chứ!" 

 

Tạ Sơn Ngọc đáp lời ngay lập tức. 

 

Chàng cúi xuống , ánh mắt chứa đựng vạn phần phức tạp. 

 

Ta hề nhận , vẫn cứ luyên thuyên dứt. 

 

"Ta vẫn luôn tìm , may mà ..." 

 

Những lời phía kịp hết. 

 

Miệng Tạ Sơn Ngọc chặn

 

Ta kinh ngạc mở to hai mắt. 

 

"Chàng... ... đang ?" 

 

Chàng lùi một chút, trán tựa trán , một tay nâng lấy khuôn mặt , tay hạ màn rèm mũ xuống, che khuất lấy gương mặt của cả hai. 

 

Bên ngoài gió rít mưa sa. 

 

trong mũ rèm, thở của vô cùng rõ rệt. 

 

"... Xin nàng." 

 

Tạ Sơn Ngọc : "Ta đang hôn nàng, chúng thành , phu thê với thì nên những chuyện như thế ." 

 

"Triều Triều, đưa về nhà ." 

 

 

Trên đường về nhà, mưa ngớt dần. 

 

Đến lúc mới phát hiện phía Tạ Sơn Ngọc còn một theo nữa. 

 

Lúc đầu còn cứ ngỡ đó là một lạ tình cờ cùng đường thôi chứ. 

 

"Người là ai ?" 

 

"Sợ Triều Triều vất vả, mua một về giúp nàng việc." 

 

Tạ Sơn Ngọc híp mắt : "Ta đem thanh đoản đao cầm , chắc cũng đủ cho chúng dùng một thời gian." 

 

Nói , móc từ trong n.g.ự.c áo một cái túi gấm. 

 

Mở , bên trong đầy ắp những lá vàng kim. 

 

"!" 

 

Loading...