Triều Ngọc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-23 13:27:40
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60KknvO1kD
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù cũng cảnh của khi về nhà cũng mấy thuận lợi.
Phương Cảnh Hằng ngẩn một chút.
"Không ."
Khóe môi khẽ động, nụ phần gượng gạo:
"Đêm nay sẽ một nam nhân đầy thương tích ngất xỉu cửa nhà , đó chính là phu quân chọn cho ."
Nói xong câu đó, thẳng.
"Ơ! Huynh đợi một chút!"
Ta chợt nhớ món quà quên đưa cho , vội vàng lấy.
Đến khi thì Phương Cảnh Hằng lên xe ngựa.
Từ trong xe thấp thoáng truyền đến tiếng đối thoại.
"... Chàng với cô hết ?"
"Ừ."
Đó là giọng của Phương Cảnh Hằng.
Sau đó là giọng đầy ý của cô nương : "Trái tim của đúng là đủ tuyệt tình đấy..."
Xe ngựa xa , đuổi kịp.
Tay siết chặt chiếc túi thơm cho Phương Cảnh Hằng, khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Thôi kệ , tới sẽ đưa cho .
3
Đêm khuya, cửa truyền đến tiếng động nhỏ.
Sực nhớ tới lời Phương Cảnh Hằng dặn, vội vàng mở cửa.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chạm một đôi mắt sáng tựa ngàn .
Có một nam nhân đang tựa cây hạnh cửa nhà , mái tóc đen rối bời xõa xuống như thác đổ.
Trên má vài vết thương vẫn đang rỉ máu, dù , vẫn thể che giấu dung mạo kinh diễm.
Phương Cảnh Hằng đối với thật , thế mà chọn cho một phu quân mã đến .
Trong lòng thấy vui vẻ.
ánh mắt , cứ thấy giống như con sói đuổi theo hồi nhỏ.
Rất dữ tợn.
Cứ như ăn tươi nuốt sống .
Ta chút sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Chàng chính là phu quân của ?"
Chàng nhíu mày.
"Cô..."
Mới thốt một chữ, bỗng thứ gì đó rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.
Ta cùng cúi xuống .
Đó là một thanh đoản đao tỏa hàn khí lạnh lẽo.
Chớp mắt , bỗng mềm nhũn ngất .
4
Ta kéo trong nhà.
Thanh đoản đao cũng nhặt về theo.
Chuôi đao thế mà khảm đá quý, chắc hẳn là giá trị nhỏ.
Đợi tỉnh sẽ trả cho .
Vất vả lắm mới kéo lên giường.
Chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, mùi m.á.u nồng quá.
Ta vội vàng cởi y phục của , giật hít một lạnh.
Trên , vết thương mới chồng lên sẹo cũ, ngay vai còn một lỗ thủng lớn, khoét mất một mảng thịt dài.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đến phát run.
Nước mắt trào , vội lấy tay áo quẹt bắt đầu xử lý vết thương cho .
Bận rộn túi bụi, loay hoay mãi đến chiều ngày hôm .
Cuối cùng cũng chậm chạp mở mắt.
Ta sà tới bên giường, vui vẻ gọi : "Phu quân!"
"..."
Chàng thẳng .
Ta tiếp: "Chàng đói ? Ta nấu cháo kê bí đỏ, ăn một chút ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trieu-ngoc-gday/chuong-2.html.]
Chàng chống tay thành giường định dậy, liền vội ấn xuống:
"Không cử động lung tung! Trên là vết thương, mới bôi t.h.u.ố.c xong một lượt đấy."
Số t.h.u.ố.c đó là do vị lang trung năm để cho , đắt lắm đó, dùng hết là còn nữa .
Vị phu quân cực kỳ trai hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Cô là ai?"
Giọng chút khàn, nhưng vẫn êm tai.
"Phu quân, tên Diệp Triều."
Ta híp mắt .
Chẳng tại , trông biểu cảm của lạ: "Tại cô gọi là phu quân?"
Ta mở to mắt: "Vì Phương Cảnh Hằng , tới đây để thành với mà!"
"..."
Chàng khẽ nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng: "Phương Cảnh Hằng, chẳng lẽ liên quan đến phủ Ninh Viễn Hầu..."
Đến cả phận mới của Phương Cảnh Hằng mà cũng , quả nhiên là tìm nhầm !
Ta cuối cùng cũng phu quân , còn trai đến thế nữa—
Phương Cảnh Hằng đối với thật quá !
Ta hớn hở rót cho chén nước để thấm giọng cho bớt khàn.
Chàng cúi đầu một lúc, đột nhiên về phía : "Nương tử, nước nóng quá."
Ơ, nóng lắm ?
Ta nếm thử một ngụm, thắc mắc ngẩng đầu: "Đâu , đặc biệt để nguội bớt mà."
Chàng chớp chớp mắt, đón lấy chén nước uống cạn một .
Ta hiểu .
Chàng uống chung chén với đây mà.
Tỷ tỷ hàng xóm từng dạy , đây gọi là tình thú phu thê.
Chàng đang nũng với đấy.
Ta nhận lấy chén từ tay : "Vậy cứ đó , xới cơm cho ."
Đi hai bước, sực nhớ điều gì đó bèn .
" phu quân, tên là gì ?"
Chàng thật sâu.
Gương mặt vì mất m.á.u mà trắng bệch, nhưng trái trông càng thêm xinh hơn.
"Tạ Sơn Ngọc."
Chàng : "Ta tên Tạ Sơn Ngọc."
5
Ta cư thế mà thành với Tạ Sơn Ngọc.
Vì vết thương của khá nặng nên tổ chức rình rang.
"Đợi xong bức bình phong , khách hàng trả tiền cho , sẽ thành mua vài thước vải về may y phục mới cho ."
Ta lắp thêm bốn chiếc bánh gỗ nhỏ chiếc giường nhỏ của .
Như thể đẩy sân sưởi nắng.
Tạ Sơn Ngọc vốn đang tựa đầu giường, nghịch thanh đoản đao khảm đá quý của .
Nghe liền về phía : "Nàng định may y phục mới cho ?"
Giọng điệu vẻ mới mẻ.
"Phải, sáng nay còn đặc biệt hỏi bà mối trong thôn ."
Ta đóng đinh xong khung bình phong, lau mồ hôi trán, kiên nhẫn giải thích với :
"Bà , nay cửa nhà , tức là ở rể, đương nhiên đối xử với một chút."
"..."
Tạ Sơn Ngọc , chớp chớp mắt.
Chàng thực sự trông xinh và tinh xảo, chỉ cần như thôi khiến khô cả cổ họng một cách lạ lùng.
Làm việc cũng thấy sức lực hơn hẳn.
Ta bận rộn thêm sáu bảy ngày nữa, bức bình phong thành.
Tạ Sơn Ngọc cũng thể xuống đất .
Chàng khăng khăng đòi cùng thành giao bình phong.
bảo tìm cho một chiếc mũ rèm che để che mặt .
"Tại ?"
Ta thấy khó hiểu.